Blog Radio 754: Ngược dòng đừng quay lưng
2022-04-30 00:05
Tác giả: Đông Đông Giọng đọc: Bạch Dương
Ngược dòng đừng quay lưng, viết về câu chuyện tình chung lớp và những tháng ngày quay lưng đi không thể quay trở lại. Tuổi trẻ nhiệt huyết yêu ai cũng có, tôi cũng có và cậu ấy của tôi cũng vậy. Mong những tháng ngày sau chúng tôi không còn gặp lại. Để những vết xước này không phải đau đớn nữa.
“Cậu ấy” hơn tôi một tuổi, chúng tôi là bạn học cùng lớp, đến năm hai anh bảo lưu, không may vấp phải mảnh trời thanh xuân của tôi. Những ngày đầu chúng tôi lướt qua nhau, tôi không biết cậu ấy mặc gì, đến lớp giờ nào hay như thế nào. Chỉ biết “cậu ấy” cao nhất lớp, thật sự rất cao. Đó là những gì “duy nhất” tôi biết, tôi khi ấy càng không hay biết đó sẽ là người mà ngày này tháng này năm này đời này... bản thân không dễ dàng nói quên liền quên!
Lần đầu tiên tiếp xúc gần đó là tôi trễ học và cậu cũng thế, đứng chung một khoang thang máy cậu cao hơn tôi cả một cái đầu, che ngang tầm mắt tôi sừng sững. Tôi không nhìn cậu ấy cũng không quan tâm sự “to lớn” ấy của cậu trong cuộc sống của mình.
“Cậu... ra trước đi”. Cậu nhường lối đi cho tôi, tôi gật đầu bước ra. Chúng tôi lần đầu cứ thế lướt qua nhau.
Những lần sau đó chúng tôi thường gặp nhau ở bãi đỗ xe, cậu ấy nhìn tôi. Tôi không để ý đến cậu ấy!
Tôi lướt qua cậu ấy mỗi lần đi ngang cổng trường, ánh mắt cậu dõi theo giống như chờ đợi một chút gì. Tôi không để ý đến cậu ấy!
Cuộc sống của chúng tôi rõ ràng giao nhau rất nhiều, nhưng tôi vẫn cô độc vậy, cậu vẫn mải miết thế. Tôi một chút cũng không để ý đến cậu ấy!
Tôi còn nhớ đó là một buổi chiều mùa đông, tôi đứng đợi bạn trước cổng trường, xế chiều trời tối người xe tấp nập. Hôm đó trời đặc biệt lạnh, gió trời thổi tung mái tóc đen tuyền ngang lưng của tôi. Tôi co rúm người, hai tay cứng buốt đan vào nhau. Cô bạn của tôi đến muộn, tôi đứng chết chân ở đó rất lâu, càng về tối càng lạnh buốt. Cậu ấy nhìn tôi, không rõ đã đứng đó nhìn tới bao lâu, cách chỗ tôi đứng một đoạn gọi là “khoảng cách”. Tôi bị cận nhìn không rõ ánh mắt cậu, chỉ biết lúc chúng tôi chạm ánh mắt nhau thì cậu ấy đã biến mất khỏi biển người. Tôi không quan tâm điều ấy, không biết hôm ấy cậu đã đứng rất lâu trong bóng tối dõi theo tôi…
Cái gọi là “vì một ánh nhìn” có lẽ bắt đầu từ ngày đó. Lớp học của chúng tôi từ ấy có thêm một đoạn đường gọi là từ ánh mắt cậu đến chỗ ngồi của tôi. Tưởng chừng gần đến độ chỉ một bước chân để chạm tới, ai ngờ hết mấy mùa thu…
Khoảng trời không dưới mái trường vẫn tươi đẹp vậy, tôi không đáp lại cái nhìn của cậu ấy dù chỉ một lần. Tôi khi ấy chưa muốn bắt đầu mối quan hệ nào cả… Tôi sợ, sợ cái gọi là vụng về yêu thương...
Một tối mùa đông kế tiếp, tôi tan giờ học muộn ở trung tâm học thêm. Nhá nhem tối, lạnh và mỏi mệt. Có tin nhắn từ một tài khoản facebook lạ, tôi thoáng nhìn qua liền biết là cậu ấy, là một đoạn chat có âm thanh. Tôi áp lên tai, muốn nghe xem cậu ấy nói gì.
“Tôi thích cậu đấy!”. Có chút đờ người, tôi cẩn thận nghe lại lần hai. Giọng của cậu ấy trầm ấm, rất nhẹ... “Tôi thích cậu đấy!”. Thích là thứ cảm xúc đơn giản nhất trong tình yêu. Ngay cả bản thân tôi khi ấy cũng không biết mình vô thức cười mỉm trước quãng giọng của “người lạ” kia.
Sáng sớm hôm sau là ngày nghỉ, tôi thức dậy đã là 10h trưa, điện thoại chỉ có duy nhất một tin nhắn của cậu ấy, nói: “Xin lỗi, hôm qua tôi uống say. Xin lỗi cậu”. Có chút nực cười, nhưng tôi ghi nhận câu xin lỗi ấy. Từ đó cậu ấy im lặng, tôi không hồi đáp. Tin nhắn đó và cả ánh mắt của cậu, tất cả… tất cả đều dần dần chìm vào một góc chưa từng xuất hiện nào đó. Sau lần ấy, tôi biết tên cậu, chỉ biết tên cậu…
Tôi vẫn thường tự hỏi đi hỏi lại một câu: “Thanh xuân năm đó rốt cuộc chúng ta có gì?”. Có lẽ chẳng có gì ngoài dăm ba mảnh vỡ vụn thế thôi…
Tôi không biết đó là cái cớ hay gọi đó là một đoạn duyên. Mãi sau này mới ngộ ra rằng, đó chính là “thanh xuân” cũng là “vỡ vụn”.
Tôi và nhóm bạn đến chỗ cậu ấy làm thêm, thật sự chỉ là tình cờ. Tôi không biết về sự xuất hiện của cậu ấy ở đó, cũng không rõ cậu ấy ngày đó có thật sự nhìn thấy tôi hay là không. Chỉ biết sau hôm tình cờ kia cậu ấy lại nhắn cho tôi, mấy chữ này: “Hôm nay tôi nhìn thấy cậu đấy!”.
Đó là một buổi nắng hanh, khô da thịt. Tôi chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên bật cười và trả lời lại: “Ở đâu?”
Chúng tôi bắt đầu như thế, đường đường chính chính là một đoạn bắt đầu…
Có lẽ chúng ta không nên để ai trở thành thói quen hoặc không nên để bất cứ người nào có cơ hội trở thành thói quen của bản thân mình. Đó là một cái bẫy, thật tâm là một cái bẫy khiến người ta đớn đau. Tại sao thói quen lại làm người ta đớn đau ư? Bởi lẽ làm gì có thói quen nào dài mãi, làm gì có người nào ở lại đời ta mãi… Tôi sai từ khi đó, tôi sai từ khi chấp nhận cái nhìn của cậu ấy!
Chúng tôi không nói chuyện nhiều ở trên giảng đường. Tôi và cậu ấy chỉ giao tiếp với nhau bằng ánh mắt. Rất gần, nhìn thấy đối phương mỗi ngày. Nhưng chẳng ai có ý định tiến gần thêm bước nào.
Tôi bước trên những bậc cầu thang dài, không cẩn thận va phải cậu. Tôi đi dưới sân trường, vô tình ngước lên nhìn hàng lan can trước lớp. Vừa hay chạm ánh mắt cậu. Thật sự là không cẩn thận ư? Thật sự là vô tình ư?
Tôi chưa bao giờ quên những ngày tháng đó, chỉ cần tôi buông cặp xuống giường liền nhận được tin nhắn của cậu ấy: “Tôi nhìn thấy cậu về rồi, đến nhà rồi hả?”. Tôi chưa bao giờ quên những sáng tôi muộn học: “Cậu đừng nghỉ, nhất định phải đến lớp nhé”. Tôi chưa bao giờ quên cảm giác cùng lớp có một người âm thầm quan tâm và quan sát mình. Nó dịu dàng và cũng thần kì giống như một cơn gió mùa hạ thổi ngang thanh xuân bám đầy bụi của tôi trong hai năm đằng đẵng ấy…
Cái gọi là chẳng cần ầm ĩ nhớ thương, nhưng hễ quay đầu lại liền thấy một người sau lưng vì ta mà đứng đó trông theo mãi... Cho đến khi gặp cậu ấy, tôi mới tin, cậu ấy ở đó là thật, mãi dõi theo tôi mọi lúc cũng là thật!
Lần đầu tiên cậu ấy tỏ tình với tôi, không có từ ngữ mùi mẫn hay ngọt ngào nào. Tôi từ chối!
Lần thứ hai, cậu ấy hỏi tôi: “Cậu có thích tôi không?”. Lần đầu tiên đứng trước một đứa con trai khiến tôi do dự nhiều thế, tôi gõ chữ “không” bốn lần rồi lại xóa đi. Tôi khi ấy kì thực đã rung động, chỉ là rung động thôi. Nhưng thế rồi tôi từ chối lần nữa…
“Cái nhìn” cậu ấy dành cho tôi giống như muốn mài mòn không gian và thời gian, nó kiên trì và nhẫn nại hơn tất cả những cái to lớn cậu ấy có thể làm. Cảm giác mỗi ngày mỗi giờ đó in đậm vào tâm trí. Tôi không biết từ lúc nào mình trở nên thân thuộc với việc nhìn thấy tên cậu ấy luôn luôn hiện diện ở vị trí đầu tiên trong box chat hay việc cậu ấy luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ hai đứa từng đề cập.
Tôi còn nhớ, hôm ấy bất cẩn bị nước đổ ướt sũng, trên tay hấp tấp cầm bộ áo dài đồng phục của trường chạy đi. Chạm mặt cậu ấy gần nhà vệ sinh, cậu con trai ấy nhìn tôi không một lần chớp mắt. Tôi chạm phải đáy mắt da diết của cậu, thật sự là cái nhìn chân tình. Tôi lướt qua, cậu ấy còn ngoái đầu ngoảnh lại.
“Cậu biết không, mái tóc của cậu, khuôn mặt của cậu, cái dáng gầy gò của cậu thật sự khiến tôi thương lắm…”
Cậu ấy nói thế và tôi biết nó là sự thật. Tôi khi ấy có mái tóc đen và dài thướt… Cậu ấy vẫn hay bảo: “Có lẽ nếu không có mái tóc xõa ngang lưng ấy tôi cũng sẽ không theo đuổi cậu đến tận bây giờ”
Bây giờ là “từng thích”...
Thời gian, chúng ta không ai có năng lực vượt qua sức nhẫn nại đáng sợ của thời gian. Hết một mùa đông, cậu ấy vẫn bên cạnh tôi như lúc ban đầu.
Tôi nhìn thấy tin nhắn của cậu ấy mỗi sáng sớm, lâu ngày trở thành cái gì thân thuộc, sau này… Sau này trở thành cái gì cay đắng…
Chỗ làm thêm của cậu ấy không thoải mái, bận rộn dường như suốt cả một ngày, có vài khi cậu ấy cúp tiết vì ca làm dày đặc. Có lần mấy tiếng cậu ấy im lặng rồi đột nhiên xuất hiện…
“Hôm nay bận quá, phải lén trốn ra ngoài để nói chuyện với cậu đấy. Có năm phút thôi!”
Tôi nghe cái chất giọng thỏ thẻ ở đầu dây bên kia mỉm cười, lòng có chút đau. Chẳng hiểu sao đột nhiên cảm thấy thương cậu con trai ấy.
Có người bảo, “mập mờ” chẳng tốt đẹp gì. Có lẽ tôi là đứa ích kỉ, cũng có lẽ tôi là đứa nhu nhược, cảm thấy mối quan hệ không đi về đâu như thế rất “an toàn” cũng rất vui vẻ. Chúng tôi không là gì cả, tôi khi ấy thì đủ chưa sẵn sàng…
Cậu ấy là người khiến tôi vui vẻ, cậu ấy là người khiến tôi cầm đến chiếc điện thoại nhiều hơn. Cũng là cái người khiến tôi cảm thấy dưới một mái trường không chỉ có tán cây kiên trì xanh mà còn một người nhẫn nại “đợi”.
Hết một kì học, bạn bè trong lớp dần biết cậu ấy đang theo đuổi tôi. Tôi còn nhớ cậu con trai ấy từng hỏi tôi: “Nếu có người khác biết về mối quan hệ của chúng ta, cậu có ngại ngùng không?”
“Có gì để ngại ngùng chứ?”. Tôi tròn mắt nghiêng đầu mà thắc mắc.
“Tôi cảm thấy mình không xứng với cậu...”
Tôi cười khổ: “Nam, tôi cũng chỉ là một đứa con gái bình thường thôi mà”. Đó là cái tên tôi từng muốn gọi mãi không thôi...
Chuyến đi thực tế đầu tiên của lớp, cậu ấy ngồi ở hàng ghế cuối cùng hát cho tôi bản tình ca đầu tiên, khi ấy tôi mê man ngủ chẳng buồn mở mắt. Tối trở về nhà, cậu ấy hỏi han: “Hôm nay cậu có nghe thấy không, đó thật sự là tiếng lòng của tôi…”. Tôi nghe rồi, miệng đang mỉm cười, chỉ là… “Xin lỗi, tôi mệt, cái gì cũng không nghe thấy”
Có lẽ đó là khi tôi bắt đầu có cảm giác “thích” một người, người ta khi thích một người thường tự ti, thường mẫn cảm thế. Tôi sợ cậu ấy biết mình đã thật sự bị làm cho rung động. Cậu ấy tự ti trước tôi, tôi cũng thế! Đời này còn gì tốt đẹp hơn hai người cùng có tình cảm với nhau phải không!?
Không rõ cậu ấy có cảm giác gì trước sự ích kỉ của tôi. Còn tôi từ hôm ấy mỗi lần chạm phải ánh mắt cậu, tim đều điên cuồng mà thình thịch đập. Lần đầu tiên tôi được một cậu con trai hát tặng tình ca, trên chuyến xe buýt mấy chục con người. Nó không giống một trải nghiệm, nó giống món quà hạnh phúc mà những trái tim trẻ muốn dành cho nhau… Chuyến xe năm ấy trở thanh xuân của tôi, của cậu, của chúng ta. Khởi đầu cả một chặng dài không ghi trước điểm dừng.
Tôi đến giờ vẫn thường lục lại những tin nhắn dỗi hờn của cậu ấy.
“Cậu có biết để được nói chuyện với cậu tôi đã vất vả suy nghĩ nhiều đến thế nào không? Đừng lạnh nhạt như thế nữa…”
“Rốt cuộc đến khi nào em mới chịu thích tôi?”
Đó là câu trách móc ngọt ngào nhất tôi từng được nghe, đó là câu trách móc khiến tôi cảm thấy lòng mình đau nhói, lần đầu tiên tôi cảm thấy muốn cho đi thật nhiều giữa cái gọi là “đời thường”.
Quen có một ánh nhìn luôn dõi theo, những cái thường trực và thường nhật ấy giờ đây là gánh nặng, gánh nặng “thói quen”, gánh nặng “thân thuộc”. Cái gánh nặng mà chẳng biết đặt xuống ra sao suốt những ngày dài…
Chúng tôi khi ấy như những gì duy nhất tồn tại trong cuộc sống của nhau. Từng giờ, từng phút,…
Tôi từng bảo với cậu ấy rằng: “Tôi kì thực cố chấp lắm…”
Cậu ấy nói: “Không sao, tôi đợi được…”. Thế nào là đợi được…
Mùa đông của một năm nào, trời lạnh buốt, cậu đứng dưới cửa lớp học thêm đợi tôi ba mươi phút. Nhìn tôi co ro ánh mắt cậu trùng xuống lạ thường.
“Lạnh không?”
Tôi đang run rẩy: “Không sao, cậu đợi lâu chưa?”
“Không. Bao lâu cũng được. Tôi muốn được nhìn thấy cậu”. Chúng tôi nhìn nhau cười, chúng tôi khi ấy chưa là gì cả...
Lần thứ ba tỏ tình, cậu ấy nài nỉ tôi đến rạp chiếu phim. Bộ phim hôm đó buồn thương đến độ tôi lã chã rơi nước mắt, khuôn mặt tèm nhem mà tối sầm đi. Cậu ấy không dám nói ra câu nào nữa, chỉ đưa tôi về nhà... Câu tỏ tình bị bỏ ngỏ, cậu ấy cũng không còn nhắc lại... Cậu ấy không biết, tôi trước đó chưa từng rơi nước mắt khi đối diện với bất cứ chàng trai nào.
Mấy ngày sau, mối tình dài của bạn tôi đổ vỡ. Thì ra cái gọi là tình ái có thể dày xéo một người đến tệ hại, nhìn cô ấy nhốt mình trong phòng lòng tôi đau quặn lại. Tôi khi ấy đã biết đau cho chính mình, vì tôi... yêu rồi!
Thế gian này không có thứ ngăn được tình yêu đâu, thật sự không có đâu cho dù là bao nhiêu nỗi sợ.
Lần tỏ tình thứ tư... Cậu ấy nói thật nhiều, nhiều như sợ đó là lần cuối cùng được nói với tôi. Tôi cũng sợ, sợ đó lần cuối cùng được nghe cậu ấy nói...
Tôi nằm lì trên giường ôm điện thoại vào lòng... Bạn có biết cảm giác hai người “không cùng” thế giới cố chấp lưu lại bên nhau không? Cố chấp ấy là dũng khí, là hạnh phúc cũng là nhu nhược...
“Nam, mình không giống nhau đâu. Tôi không biết mình có thể làm được gì cho cậu”
“Tôi không quan tâm chúng ta vì cái gì mà khác nhau. Để tôi thay đổi là được mà, tôi không muốn mất em...”
Tôi giây ấy nước mắt trực trào, bốn mươi lăm phút trôi qua mới đổi lại cho cậu ấy chỉ một chữ “Được!”...
***
Quãng đường ngược chiều có chúng tôi đứng cùng song song, không cần ngược chiều ngược lối, chỉ cần mỗi người dừng lại đôi chút mà nhẫn nại. Đó là lẽ là sự kì diệu mà thế giới không mấy hồng này đưa đẩy người ta đi về bên nhau.
Nhưng mãi về sau này tôi mới nhận ra, cái cố chấp thời trẻ mà ta đánh đổi rất mong manh cũng chẳng có gì lấy làm bền vững như cái cách ta từng tin tưởng và cho đi…
Chúng tôi thế rồi sau bao thăng trầm cuối cùng cũng ở bên nhau, ở bên nhau theo đúng nghĩa mà tôi và cậu hằng theo đuổi.
Một đêm 3h sáng, tôi và cậu ấy ngồi dưới một góc phố người qua kẻ lại. Cậu ấy vuốt tóc tôi, thủ thỉ: “Anh vẫn chưa tin mình đã có được em. Lạ lùng thật!”
“Sao lại lạ lùng?”
“Em thật sự thích anh?”
Tôi nhìn ra những ánh đèn chói lóa trước mắt, đôi mắt long lanh tràn đầy yêu thương và hi vọng, đáp lại: “Phải, em thật sự thích anh. Từ lâu rồi”
Năm đó, dịch bệnh nặng nề, cả thành phố đóng cửa. Tôi còn nhớ Hà Nội khi đó còn xa lạ với cái gọi là “giãn cách xã hội”, nửa đêm tỉnh giấc nhận được cuộc gọi của cậu ấy, chỉ vội vàng nói ra vài chữ: “Trời sáng Hà Nội giãn cách rồi, anh phải về nhà thôi… Thật muốn gặp em một cái mà không kịp!”
Tôi thao thức từ lúc ấy đến khi cậu ấy báo bình an, người từng chung một thành phố chớp mắt một cái cách xa cả trăm cây số. Trong lòng đột ngột rỗng ra một khoảng lạ thường chẳng biết thế nào mà gọi tên. Cảm giác mùa dịch năm ấy đưa đi thật nhiều…
“Khoảng cách” kì thực là một “kẻ thứ ba” đáng ghét và đáng sợ đưa cảm tình và cảm tính trở nên hỗn độn. Tôi không rõ từ khi nào đối với cậu ấy, bản thân hoàn toàn không còn tồn tại cảm giác gọi là “cảm giác an toàn”. Không có cảm giác an toàn trong yêu thương, thật lòng nói… nó bế tắc và mỏi mệt nhiều quá… Cảm giác ấy giống như tôi nắm một mớ không khí trong tay, rõ ràng biết nó thuộc về lòng bàn tay tôi nhưng lại cứ luôn lơ lửng, khó nắm bắt.
Chúng tôi vốn khác nhau mà, cuộc sống vồn vã và tấp nập của cậu ấy là một thế giới luôn sáng đèn. Không giống căn phòng tịch mịch, trầm mặc của cô gái như tôi… Em, anh… ngược chiều rồi đấy! Em cố chấp vì cái gọi là “thương”, anh cố chấp có lẽ chỉ vì “đã từng” quá kiên trì.
Đã có lần tôi hỏi cậu: “Bỏ ra nhiều thời gian như thế, có khi nào anh thấy mệt mỏi không?”
“Không, anh không mệt mỏi. Bây giờ với anh em chính là thành tựu”
“Thành tựu”… Khi ấy mù quáng mà tôi không hay biết rằng. Trên đời này có tồn tại một loại tình ái gọi là “thành tựu”. Có lẽ cậu ấy của năm đó cho đến khi có được tôi thì cảm giác đã không còn là khao khát yêu, khát vọng thương hay mong cầu hạnh phúc nữa. Mà là thành tựu khi “chinh phục” được một “thói quen” và đánh đổ cái “kiên cường” tôi từng gai góc mãi…
Sinh nhật lần thứ 20 của tôi, đêm đó trời mưa bão lớn. Tôi nằm nghiêng đầu bên ban công nước mưa nhỏ giọt, nén chặt nỗi nhớ xuống tận đáy tâm can. “Cậu ấy của tôi” lúc này ở thật xa… Chúng tôi dần trở nên bất đồng cũng dần trở nên đối lập. Có những đoạn hai đứa không thể bình tĩnh mà nói với nhau…
Đêm đó tôi nói lời chia tay… Cậu ấy không nói gì! Sáng ngày hôm sau liền xuất hiện trước mặt tôi.
“Anh hỏi sinh nhật này em thích gì, em nói không thích gì. Nên anh nghĩ là em thích anh, anh lên với em rồi…”
Có những giây, những thời khắc mà đời này nguyện khắc ghi, khắc cốt ghi tâm dù sau này vĩnh viễn mất đi vẫn muốn ôm khư khư mà nghiền ngẫm… “Đời thường” bình dị thế đấy, bình dị đến mức chỉ sợ một cơn gió tới liền thổi bay vạn sự ngọt ngào!
Tôi không biết trên đời này mỗi đoạn duyên rốt cuộc cần thiết dài bao lâu, nhưng cậu ấy đã từng năm lần bảy lượt trước mặt tôi mà bày tỏ: “Tốt nghiệp rồi mình kết hôn được không?”
Tim tôi khi ấy hình như thiếu mất mấy nhịp, tôi nhìn cậu ấy mà nghi hoặc: “Nói cái gì thế? Mình còn trẻ lắm”
Cậu ấy cũng kiên nhẫn lặp lại, rất rõ ràng: “Tốt nghiệp rồi mình kết hôn được không?”
Hai mươi tuổi, tôi chưa một lần nghĩ đến chuyện kết hôn và xa nhà. Khi ấy tôi đã giày vò bấy nhiêu lần, không rõ là do tôi còn quá trẻ con để nghĩ về lí tưởng gia đình hay do cậu ấy quá vội vàng mà muốn có một quan hệ đâm hoa kết trái. Tôi không biết, vì cho đến sau cuối… chúng tôi cái gì cũng không đợi được!
Thật ra có rất nhiều chuyện khi bắt đầu thì mang dáng vẻ đẹp đẽ, quá trình thì tươi sáng và các chặng đi cùng nhau bước ngang ngàn thành phố không tắc. Thế rồi đến đích lại chia ly… Lạ lùng thật, cũng đáng thương thật!
Chúng tôi đi cùng nhau đoạn dài đằng đẵng gọi là “thanh xuân” ấy thế mà đổi lại một mảng chênh vênh, chóng vánh, vội vã đứt ngang.
Những ngày gió chợt về, tôi nghĩ lại mùa đông năm đó. Ngồi sau tấm lưng của ấy, tôi co ro vì cái lạnh thấu xương. Cậu ấy ngập ngừng kéo tay tôi đan về phía trước, khi ấy chúng tôi còn “chưa là gì”… Lại thêm một mùa thu lá đỏ rụng kín trời, cậu con trai cao lênh khênh nọ ngược chiều gió thổi đến đón tôi chen chúc giữa dòng người. Phải rồi, cuối cùng thứ giết chết chúng ta chính là “kỉ niệm”…
Ngày thứ 60, Hà Nội tiếp tục đợt giãn cách mới. Mối quan hệ của chúng tôi quá nhiều lỗ hổng, “chúng tôi khác nhau” rõ ràng mồn một. Tôi biết và cậu ấy rõ ràng cũng nằm lòng.
Thời gian trôi đi là một loại mài mòn, nó mài mòn đương nhiên không trừ ra tình cảm hay tình ái.
Một đêm không báo trước, cậu ấy đứng trước cổng nhà nhắn cho tôi: “Anh ở bên dưới, mở cửa đi”. Trước giờ phút ấy tôi bị mối quan hệ này giẫm đạp tuyệt vọng. Tưởng chừng đã không còn sức mà cứu vãn hay kiên trì để cố chấp thêm nữa. Tôi uống say, đã khóc. Nhìn dòng tin ấy nhòe đi, tôi dựa đầu bên cửa kính tầng hai nhìn cái bóng lớn đổ xuống nền bê tông đen ngòm. Cậu ấy gọi cho tôi tổng cộng 28 cuộc gọi và 3 tin nhắn. Tôi không còn tỉnh táo để trả lời, trong lòng cũng đủ nặng nề và mỏi mệt.
Tôi khi ấy không biết đó là lần cuối cùng, lần cuối cùng tôi được nhìn “cậu ấy của tôi” lâu như vậy…
Tất cả những gì chúng ta đã từng bỏ ra, bất luận là to lớn hay vĩ đại. Đến khi tìm được một lí do, chính đáng cũng được hoặc không chính đáng cũng thế… Đều trở nên vô dụng, vô nghĩa…
Đêm chia tay, tôi không rơi giọt nước mắt nào. Không hiểu sao lại cảm thấy vừa buông xuống thứ gì nhẹ nhõm…
“Anh không thể thương em nữa…”
“Chúng mình không giống nhau, đó là vốn dĩ. Ban đầu là do anh cố chấp, anh sai rồi. Em cũng đừng tiếp tục sai…”
Thế nào là một mối quan hệ đi vào ngõ cụt?
Thật ra chẳng có mối quan hệ nào đi vào ngõ cụt, chỉ có bản thân chúng ta không có cách nào điều khiển được chính mình để rồi rơi vào kết cục như thế! Chúng tôi có lẽ chẳng phải sai trái gì, chỉ là cuộc sống… không phải một khoảng trời không luôn mang nắng.
Ngày chia tay thứ hai, tôi nằm lì trên giường. Bị bốn bề hiu quạnh vây hãm cùng cực, tôi không muốn nhìn thấy bầu trời ngoài kia, không muốn biết thế giới có còn đang nhộn nhịp hay không. Tôi sợ bản thân trở thành kẻ cô đơn giữa nơi mênh mang ấy. Điện thoại không còn tin nhắn quen thuộc, hình nền không còn khuôn mặt thân thuộc… Tôi cảm giác rằng mình vừa đi qua một trận bão lớn, chúng cuốn tất cả của tôi đi mất, một chút cũng không chừa lại!
Ngày chia tay thứ ba, tôi ngồi co gối bên ban công, nước mắt khi ấy mới khẽ rơi lã chã. Trái tim bị ai khoét mang đi đâu mà trống rỗng vô bờ. Tôi cúi mặt, nấc nghẹn ngào.
Ngày chia tay thứ tư, tôi biết mình không ổn. Biết bản thân đang chán chường và trượt dài… Kỉ niệm cuốn lấy tôi, bóng dáng của cậu ấy quanh đây như một thước phim đen trắng tua đi tua lại. Thành phố này từng chan chứa vun đắp rồi lại giam hãm tình yêu của chúng tôi, cái đớn đau vô bờ này tôi biết lấy gì mà đánh đổi.
Ngày chia tay thứ bảy, tôi một mình Nam tiến. Không chịu được nhung nhớ khôn nguôi. Đứng giữa sảnh sân bay nhìn ra bầu trời đục ngầu sắp bão. Tôi nhắn cho cậu ấy một dòng: “Anh, liệu mình còn bắt đầu lại được không?”
Tôi không muốn tiếc nuối mà sống…
Rời khỏi Hà Nội, rời xa tất cả tôi từng được và mất. Thâm tâm mỗi ngày bình lặng lạ lùng. Mảnh đất miền Nam xa lạ vỗ về tôi, nắng hanh mưa bất chợt che chở tôi. Những tháng ngày này mặc đắng cay trải dài…
Vì sao phải nuối tiếc?
Vì ngay khi thời khắc tôi khao khát yêu và được yêu nhất thì người lại quay lưng đi mất. Cảm giác chơi vơi bất lực đó giống như một thứ độc dược nào đâm vào tim gan ngày ngày day dứt.
Ánh sáng rạng rỡ trong cuộc sống của cậu ấy từ ngày đó không còn chiếu tới chỗ tôi. Thiên không nơi này mưa dai dẳng, hai mươi tư giờ ầm ĩ vì lòng chưa buông. Không rõ khi nào ta mới quên…
Cậu ấy cho đến sau cùng vẫn an ủi tôi: “Sẽ chẳng ai quên được ai trong đời đâu em, nhưng thời gian thì có thể. Chỉ một thời gian thôi, em cứ để mọi thứ qua đi… Rồi tất cả, tất cả sẽ lại ổn…”
Chúng tôi chưa từng hứa hẹn bên nhau mãi mãi, nhưng tôi nhận ra rằng… mình vừa mới bỏ lỡ cả một đời người!
Trăm câu chuyện mất mát, bao nhiêu ngày qua đi vết thương nọ hình như vẫn chưa dứt khỏi. Chỉ có lòng người chênh vênh và chai sạn đi nhiều, khi nào đó tạm ngưng lại mà thưởng cho mình chút quên lãng.
Có những đoạn tôi như người mất trí, lúc nhớ lúc quên cứ luôn đinh ninh cái gì không rõ ràng.
Có đôi khi nghe ai kể chuyện tình yêu của họ, tim tôi đau đau khẽ cười nói: “Thế à?”
“Anh, sao đời này lại dài thế...”
“Anh, sao con người ta lại cứ cố chấp thế?”
“Anh, sao mình còn ở bên nhau chóng vánh thế làm gì?”
Trăm vạn cung đường có tôi, có người bây giờ chỉ còn lại trong kí ức chút heo hút sâu thẳm, Hà Nội thu về lá vàng lấp ngang từng lối rẽ.
Một đêm không ngủ trước đường phố Sài Gòn hoa lệ. Trong lòng chợt ngấn nước đột ngột. Tôi đang nhớ thành phố của mình nhiều quá. Nhớ cả một ai…
“Anh, hôm nay em lại lỡ nhớ anh rồi”
Xế chiều mưa tầm tã, đứng trước mái hiên ngắn cụt lòng trống rỗng đợi. Không có ai tới đón tôi cả, không có ai bên cạnh tôi ở mảnh đất lạ lẫm này.
“Anh, hôm nay em gặp một người đặc biệt giống anh. Giống đến nỗi em đứng đợi qua cả ba lần đèn đỏ chỉ để được nhìn cho rõ…”
Tôi thực tại vẫn chưa dám bước ra khỏi cái bóng đậm trong lòng. Chỉ mỗi ngày chầm chậm chấp nhận đợi tất cả phai mờ đôi chút. Thi thoảng bão lớn mưa về vẫn dột ướt cả một tấm chân tình, nhưng thôi...
“Cô gái ơi, em đừng mạnh mẽ. Người mạnh mẽ sẽ tự phải thương mình”...
Ngày qua họ hỏi tôi sao thế, tôi lẳng lặng đợi tới tận bây giờ khi tâm can bình lặng mà đáp rằng: “Chúng tôi mất nhau rồi, mới đây thôi...”
Truyện ngắn: Ngược dòng đừng quay lưng
Tác giả: Đông Đông
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.