Replay Blog Radio: Anh sẽ lấp đầy quá khứ của em
2022-04-19 09:36
Tác giả: Giọng đọc: Bạch Dương
blogradio.vn - Với tình yêu, đôi khi nên là sự từ bỏ. Từ bỏ không có nghĩa là kết thúc, mà là bắt đầu một con đường mới, tình yêu mới, hạnh phúc mới.
***
Truyện ngắn: Anh sẽ lấp đầy quá khứ của em (My Trinh)
Sân bay Charles de Gaulle, kết thúc chuyến bay dài gần 20 tiếng từ Tân Sơn Nhất quá cảnh Quảng Châu, Thanh Hà thật sự sốc với cái lạnh của xứ này. Cô vội kéo va li, bước ra cửa, chui nhanh vào chiếc taxi vàng đang đậu sẵn và rời sân bay. Romain đi Marseille họp bàn việc tổ chức Giáng Sinh chưa về kịp, cô đành qua đêm ở Hotel Banke, chờ Romain về rồi đưa đến văn phòng Đại Sứ Quán nhận vị trí mới.
Sau khi check-in, mang hành lý vào phòng, cô vội khoác thêm chiếc măng-tô đỏ thẫm dài đến gối, quàng thêm chiếc khăn len tự tay cô đan cho một người nhưng không biết bao giờ mới có cơ hội tặng, cô bước ra khỏi khách sạn.
Paris hoa lệ là đây! - Nơi cô khao khát được đặt chân đến suốt tám năm qua. Cô muốn được cảm nhận, được biết, được thấy dù chỉ là một lần vùng đất được mệnh danh là kinh đô ánh sang - nơi Duy đang sinh sống.
Paris trước Giáng Sinh một tháng, nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, tuyết phủ đầy đường, nhưng không vì thế mà người dân nơi đây ngại ra ngoài. Các đại lộ sáng rực với hàng trăm, hàng ngàn ánh đèn nhỏ lớn đủ màu sắc. Nào là xe, là người lui lui tới tới đến tấp nập. Những cây thông Giáng Sinh được trang trí lộng lẫy cùng những sợi dây kim tuyến lấp lánh cộng hưởng với tiếng nhạc càng khiến không khí Giáng Sinh thêm rộn ràng và tưng bừng.
Thanh Hà sụt sùi trong cái lạnh khắc nghiệt, hai tay đút vào hai túi áo, cô bước vào quán La Coupole- một trong những quán bia truyền thống nổi tiếng của Paris. Vào đó, cô tự gọi cho mình món Choucroutes làm khai vị, bánh bao nhân nấm kiểu Ý, cháo hạt dẻ cùng một ly vang đỏ. Mọi thứ ở đây dường như quá xa lạ với cô, từ chiếc khăn trải bàn đến cách bải trí quán ăn, từ gã bồi bàn chuyên nghiệp đến những bản nhạc đậm chất lãng mạn của Pháp. Nhìn dòng người hàng hàng lớp lớp nối đuôi nhau đi trong cái lạnh buốt giá ấy, cô nghĩ đến Duy. Có khi nào anh cũng đang hòa vào dòng người ấy.
“Duy à! Cuối cùng em cũng được ở dưới một bầu trời với anh”.
Hotel Banke, cô đang chìm vào giấc mơ về quá khứ...
Năm ấy, Huế ngày mưa, Duy lên máy bay sang Paris cùng gia đình. Hay tin, cô phóng xe như điên về sân bay, vừa chạy vừa khóc, vào đến sảnh, cô khựng người lại trước cảnh tượng Duy ôm chặt người con gái ấy trong lòng cho đến khi Duy khuất bóng. Cô chỉ kịp thấy mặt anh lần cuối, anh cùng với người con gái ấy, người con gái mà anh gọi là tình yêu duy nhất. Anh đã không ngờ rằng, tình yêu ấy của anh, chỉ 3 tháng sau khi anh đi, đã tay trong tay với một người bạn của cô. Cô đứng đó, nước mắt giàn giụa, tim cô đau như sắp vỡ, cô ước có thể đuổi theo anh, nói hết với anh tất cả, dù cô biết anh không thuộc về cô. Máy bay cất cánh, cô nhìn theo, vội lau những giọt nước mắt đau đớn "Em sẽ đến Paris".
Đó là một chiều mùa hè cách đó một năm, sau khi nhận giấy báo nhập học ngành Quan hệ quốc tế của một học viện lớn ở Hà Nội, cô vô cùng sung sướng. Cô yêu Huế, tình yêu ấy của cô ăn sâu vào máu thịt, sắp xa Huế, lòng cô lại lưu luyến khôn nguôi. Biết sẽ phải xa Huế một thời gian dài, chiều chủ nhật nào cô cũng dành thời gian rảo quanh các con phố rợp đầy bằng lăng tím với chiếc máy ảnh người cha tuyệt vời của cô đã tặng. Nhờ vậy, cô được gặp anh. Họ có cùng sở thích ghi lại những khoảnh khắc đẹp bằng những tấm ảnh, mỗi chiều chủ nhật, họ gặp nhau, trò chuyện, trao đổi, chia sẻ về sở thích ấy, rồi anh chở cô đến mọi ngóc ngách ở Huế để có những bức ảnh ấn tượng.
Dần dần, tình cảm trong lòng cô chớm nở, cô nhận ra tình cảm dành cho anh không đơn thuần chỉ là tình bạn. Nhưng rồi, cô phải ra Hà Nội bắt đầu cuộc sống sinh viên, anh vào Sài Gòn hoàn tất thủ tục chuẩn bị tốt nghiệp ngành kiến trúc. Mọi liên lạc giữa hai người chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn qua điện thoại. Và rồi, ngày đầu tiên gặp lại cô sau hơn một năm, anh đưa bạn gái đến giới thiệu. Cô chết lặng, tim quặn thắt, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn gượng cười như chưa hề có điều gì xảy ra với trái tim đang bị tổn thương của cô. Cô đau khổ, nhưng rồi phải chấp nhận sự thật ấy " Duy à! Em từ bỏ."
Cô cố tạo những khoảng cách giữa cô và anh để trái tim cô không còn lối nữa. Cô tránh nghe điện thoại, tránh gặp mặt và tránh những con đường bằng lăng tím anh thường đến,... Về phần Duy, anh xem cô như một người em gái, một người bạn, một người mà anh có thể chia sẻ mọi tâm sự; đi bên cô, anh thấy thoải mái và bình yên lắm. Nhưng cảm giác ấy, chỉ hơn tình bạn chút xíu, hoàn toàn không phải là tình yêu. Biết cô đang cố ý tránh mặt, anh không hiểu tại sao nhưng anh tôn trọng cô. Anh hiền, ấm áp nhưng đôi khi hơi vô tâm, chính sự vô tâm ấy đã làm trái tim cô- một trái tim yêu lần đầu bị tổn thương.
Sau khi Duy đi, cô lao đầu vào học, tự mành tìm tòi học thêm Tiếng Pháp, tìm tài liệu về Paris cùng các chương trình cấp học bổng du học cho sinh viên,...mong có cơ hội đặt chân đến nơi anh đang sinh sống. Thời gian trôi qua nhanh chóng, cô tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, nên sớm xin được một vị trí trong văn phòng Chính phủ, bao nhiêu lần được cử sang New Zealand, Cuba, Argentina nhưng vì niềm khao khát Paris, cô đành xin ở lại Hà Nội.
Mấy năm sau, cô được cử sang Paris làm việc tại văn phòng đại diện Đại sứ quán Việt Nam tại Pháp. Nước mắt cô thêm lần nữa rơi vì anh, cô khóc vì không lâu nữa cô sẽ được ở cùng anh dưới một bầu trời, cô khóc vì biết đâu bất ngờ một ngày nào đó, cô có thể gặp lại anh.
"Duy ơi! Hẹn gặp anh ở Paris".
Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn dài rồi rơi xuống gối. Có tiếng chuông cửa, cô thức giấc, vội khoác chiếc áo rồi ra mở cửa. Một gã cao lớn, ăn mặc lịch sự với đôi mắt sâu màu xám tro, bộ râu quai nón được cạo gọn ghẽ cùng làn da hạt dẻ.
- Xin chào!
- Chào anh! Anh là Romain?
- Vâng, Romain Rolland. Cô là Thanh Hà?
Cô khúc khích cười vì cách gã người Pháp này phát âm tên cô, nghe mại mại chẳng giống ai " Tu t'appelles Tènh a? "
Suốt thời gian cô bắt đầu làm quen mọi thứ, Romain luôn bên cạnh cô, gã dẫn cô tham quan tòa nhà Đại Sứ, đưa cô giới thiệu với các nhân viên trong văn phòng, gã còn đưa cô đi khắp Paris vào những ngày nghỉ, nói cô hiểu phong tục và thói quen của con người nơi đây. Nhìn chung, người Pháp rất lịch sự, họ rất coi trọng vẻ bề ngoài, tính tình thẳng thắn, ít bông đùa, đặc biệt là rất chân thành. Họ còn là những co người cực kì lãng mạn trong tình yêu và thực tế trong cuộc sống.
Sự tốt bụng, nhiệt tình của gã ở cái xứ lạnh lẽo và lạ lẫm này đôi khi, với cô như vòng tay ấm áp sưởi ấm con người cô.
Bữa tiệc Giáng Sinh tổ chức cho sinh viên Việt Nam được diễn ra trang trọng.
Cô say sưa dạo bản Sonata Ánh Trăng của Bethoven trong cái nhìn đầy ngưỡng mộ của mọi người, trong đó có cả gã. Những âm thanh du dương, lúc trầm lúc bổng, lúc ngậm ngùi, xót xa chạm đến biết bao tâm hồn dưới kia. Cô khóc, bao nhiêu nỗi niềm chợt ùa về với trái tim, cô nhớ về đóa bằng lăng tím anh tặng cô vào ngày sinh nhật, nhớ những nấc thang cô cùng anh trèo lên không biết mỏi, nhớ về những buổi hoàng hôn trên biển,...Bản Sonata vẫn được tiếp tục, mỗi nốt nhạc vang lên là mỗi dòng cảm xúc tận đáy trái tim cô, nó tha thiết pha chút niềm khát khao cháy bỏng. Phím đàn cuối cùng vang lên, mọi người đứng dậy, những tràn pháo tay vang lên, cô cuối chào rồi khuất bóng sau cánh cửa phía hậu trường.
Gã nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, im lặng. Đêm Giáng Sinh, sông Seine thật đẹp! Thành phố hai bên bờ dường như được khoát lên bởi thứ ánh sáng kiêu sa, lấp lánh của những vòng hoa kim tuyến. Những dải đèn đầy màu sắc lung linh huyền ảo trên các cây thông hòa cùng điệu nhạc du dương. Những du thuyền trên sông sáng rực với nhũng đoàn khách từ đâu ùn ùn kéo đến, tháp Eiffel trở nên đẹp lạ lùng, cầu Alexandre III như dải vải đầy màu sắc bắt qua dòng sông Seine thơ mộng... Mọi thứ thật hoàn hảo!
Gã tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ, quay sang quàng cho cô, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và buốt giá của cô. Cô gục đầu lên vai gã, gã choàng tay ôm lấy bờ vai gầy của cô.
- Em không thấy đêm nay mọi thứ đều hoàn hảo sao? Đôi khi quá khứ lại là thứ phá vỡ sự hoàn hảo ấy.
Gã đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, dịu dàng, ấm áp.
- Anh muốn lấp đầy quá khứ của em.
Ca khúc " La vie en rose " cổ điển của Edith Piaf với giai điệu mê hoặc, ngọt ngào, lãng mạn vang lên càng khiến Paris tráng lệ và huy hoàng hơn bao giờ hết.
" Quand il me prend dans ses bras, il me parle tout bras. Je vois la vie an rose..."
Quá khứ, cô yêu Duy. Yêu say đắm, và rồi anh ra đi không lời từ biệt. Cô đau bởi sự nhạt nhòa trong cái cách anh để lại cho cô trước lúc anh ra đi. Cô muốn một ngày nào đó được gặp lại anh, muốn nghe anh giải thích, muốn xem anh sống có tốt không. Thế là đủ. Ở cái nơi xa lạ này.... Giờ đây, cô dần chạm được điều cô khao khát suốt tám năm qua. Thế nhưng, cô thật sự mệt mỏi, chán chường bởi cái mà cô gọi là sự ràng buộc trái tim. Cô thấy cô đơn, và cần lắm một bờ vai cô có thể dựa vào. Cô không còn sức để chờ đợi, níu giữ tình yêu ấy nữa.
Sau Giáng Sinh, tiết trời trở nên ấm áp, tuyết ngừng rơi, bầu trời trong xanh hơn. Tan sở, gã chờ cô trước cửa văn phòng, vừa nhìn thấy cô, gã cầm tay kéo cô chay và chui lọt vào chiếc taxi đang chờ sẵn. Cô ngơ ngác như con nai vàng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã mỉm cười "Mình hẹn hò nhé?". Ca khúc " Joelie taxi" ngân vang, cô cảm thấy ấm áp, nhưng lòng cô vẫn còn nặng lắm. Gã là một chàng trai ấm áp, lãng mạn, tình yêu của gã với cô thật cháy bỏng, nồng nàn, đôi khi khiến cô nghĩ mình như đang trong chuyện cổ tích. Một gã người Pháp, một cô nàng Việt Nam, một người chưa bao giờ yêu, một người vẫn mang hình bóng xưa cũ trong tim,... Một người vô cùng lãng mạn, nồng nhiệt, một người lại cực kì kho khan bởi sự tổn thương vốn có,... Cô sợ, sợ một ngày kia, tình yêu ấy sẽ lại khiến cô đau thêm lần nữa.
Hơn một năm sau, cô về Việt Nam thăm gia đình. Suốt thời gian ấy, gã chạy ngược chạy xuôi, thu thập thông tin về một người là Duy.
Cô trở lại Paris. Đó là một buổi chiều có nắng, gã hẹn cô ra bờ sông Seine, nhưng gã đã không đến!
Cô đến đó, người đứng đối diện với cô không ai khác, đó là Hải Duy, người con trai đã từng rất thân với cô, đã ra đi không lời từ biệt và để lại cho cô biết bao nhiêu nỗi niềm. Cô không tin vào mắt mình “Là anh, là anh thật rồi", cô không khóc, không một sự xúc động được thể hiện ra. Cô quay lưng định bỏ đi, anh bước đến, giữ bàn tay cô lại "Thanh Hà, là anh đây". Cô quay người, khóc nức nở. Anh ôm lấy cô, mặc cho cô đang khóc.
Cơn sốt hành hạ cô đã ba ngày rồi, suốt ba ngày ở bệnh viện, Romain vẫn luôn bên cạnh cô, chăm sóc cô. Gã đã gặp Duy, kể hết mọi chuyện như những gì cô tâm sự. Gã biết, cô sẽ chẳng thể nào thoải mái và quên đi mọi thứ nếu vẫn chưa nhận được lời giải thích nào từ Duy. Gã biết nếu cô gặp lại Duy, có thể gã sẽ mất cô, nhưng gã không thể không làm vậy, bởi gã yêu cô, gã không muốn cô suốt đời ôm lấy quá khứ ấy và tổn thương.
Cô tỉnh dậy sau hơn ba ngày, cô muốn Romain đưa đến tháp Eiffel, lên đến tầng cao nhất, và ngắm Paris về đêm. Gã lo lắng cho sức khỏe của cô nhưng rồi cũng chiều ý. Ngoài trời, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết trắng xóa bay bay qua ngọn tháp, dưới kia, cuộc sống vẫn thế, vẫn hối hả, tấp nập và ồn ào. Thế nhưng, giờ đây, cô thấy bình yên. Bởi ít ra cô cũng biết anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình, ít ra cô cũng biết anh đã từng mến cô nhưng vì biết mình sẽ ra đi nên không muốn thổ lộ, ít ra anh đã biết tình cảm cô dành cho anh đã từng sâu sắc như thế nào, ít ra giờ đây cô và anh vẫn tiếp tục là bạn, ít ra cô cũng đang có một tình yêu đích thực, ít ra...ít ra cô biết mình rất hạnh phúc.
Romain đưa tay ôm cô từ đằng sau, đặt một nụ hôn lên má, thì thầm vào tai cô "Về Việt Nam kết hôn em nhé!"
Với tình yêu, đôi khi nên là sự từ bỏ. Từ bỏ không có nghĩa là kết thúc, mà là bắt đầu một con đường mới, tình yêu mới, hạnh phúc mới.
Truyện ngắn: Anh sẽ lấp đầy quá khứ của em
Tác giả: My Trinh
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.