Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 637: Mùa xuân đến muộn nhưng không trễ

2020-02-01 00:01

Tác giả: Leng Keng Giọng đọc: Titi

 

blogradio.vn - Mùa xuân có thể đến muộn, hạnh phúc cũng có thể tắc đường chưa kịp đến nhưng chắc chắn muộn mà không trễ. Ai cũng có một thời điểm của riêng mình để được bung nở như những đóa mai kia. Bạn hãy cứ tin vào điều đó nhé.

***

Đi qua những mùa gió Tết (Phong Lin)

Sáng nay, tôi dậy sớm. Đã thấy ngoài phố những ánh nắng chiếu lọt qua những tán lá dày. Chúng đùa giỡn với nhau. Tiếng còi xe réo inh ỏi trên con đường vắng, đầy xao động. Đó là một ngày cuối đông. Bầu trời Tokyo nhuộm một màu trắng lãng đãng. Tôi đã rời xa nơi mình sinh ra và lớn lên trọn vẹn bốn năm rồi, hay nói cách khác tôi đã làm quen với miền đất này được bốn tháng mười hai, bốn mùa gió Tết.

blogradio_muaxuandenmuonnhungkhongtre

Tôi vẫn còn nhớ tháng mười hai đầu tiên của mình ở Tokyo, đọng lại trong tâm trí tôi là những bông tuyết rơi lả tả dày đặc các lối đi, tôi co ro trong mấy cái áo khoác mà vẫn không đủ ấm. Buổi sáng mở cửa sổ nhìn ra ngoài là những đám mây ảm đạm, những tán cây ảm đạm. Dòng người qua lại dường như cũng vắng vẻ và im ắng. Tôi ngồi cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ quen thuộc đã ngửi được mùi thơm nghi ngút bốc khói. Lần nào cũng vậy ông ngoại tôi thường dậy rất sớm để nấu nước pha trà. Lúc ông ngồi nhâm nhi từng ngụm một, hương trà sen thoang thoảng mát đến tận cổ họng, khói trà bay lên lan khắp nhà, một mùi thơm dìu dịu ấm áp nhưng cũng đậm đà khó quên. Là tôi đã có thể tưởng tượng ra quê hương của mình, dải đất hình chữ S cong cong. Ông ngoại nhìn tôi mỉm cười.

- Cháu lại nhớ bố mẹ rồi đúng không ?

Tôi bẽn lẽn gật đầu.

- Vâng, nhưng sao ông biết hay vậy ạ !

Ông nheo mắt nhìn tôi có vẻ tự hào.

- Thì ông là ông ngoại của cháu mà. Thế Tết này cháu có định về Việt Nam thăm bố mẹ không ?

- Vâng, nếu ông cho phép thì cháu sẽ về.

- Ừ, ông cho phép đấy !

Tôi ôm hai vai ông cười ngất ngư.

- Ông nói thật không ạ !

- Thật, ông có nói dối cháu bao giờ đâu.

- Cháu yêu ông nhất trên đời.

Nói rồi tôi nhe răng cười. Cảm giác hạnh phúc. Tôi không thuộc về nơi này nhưng tôi đã có những kỷ niệm thật đẹp ở đây và cả một tình yêu mãnh liệt với nó, với những mùa gió Tết ở Tokyo.

Bố tôi là nhà báo. Một lần sang Tokyo làm việc trong một chương trình hợp tác giữa hai nước, bố đã gặp mẹ tôi. Bố yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên và cũng chính tại nơi này tình yêu của bố mẹ tôi đơm hoa kết trái. Tôi vẫn còn nhớ đó là mùa hoa anh đào nở kín những con đường Tokyo. Có lẽ vậy mà tôi yêu nơi này, yêu hoa anh đào một cách kỳ lạ. Thâm trầm nhưng cũng rất xa xôi.

Mười sáu tuổi tôi đã sang đây ở với ông bà ngoại và anh họ. Nhà ông ngoại tôi có một tiệm tranh tại thị trấn ở ngoại ô thành phố Tokyo. Ngoài giờ học, những lúc rảnh rỗi tôi thường ghé qua phụ ông những việc lặt vặt. Tôi không vẽ đẹp như ông nhưng lại rất thích nhìn ông vẽ. Trong căn phòng nhỏ, khắp tường sơn màu xanh nhạt và treo những bức vẽ bằng than chì hoặc sơn dầu. Tất cả đều là tranh phong cảnh hoặc chân dung. Một bình hoa khô khá lớn treo gần cửa sổ.

suu

Trên giá sách cạnh phòng ông có rất nhiều sách về hội hoạ. Mặc dù tôi chẳng phân biệt nổi những tác giả hay bất cứ một trường phái hội hoạ nào nhưng tôi biết ông rất hay đọc những tác phẩm của Van Gogh và Picasso, còn tôi thì thích được lắng nghe ông nói. Đặc biệt nhất là khi cơn mưa buổi sáng bất chợt rơi, rì rào trên phố và trên những vòm lá xoè rộng ngoài ban công. Dù là tiết trời vừa chớm đông, càng tăng thêm cái lạnh buốt vốn có nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy tiếng mưa của một ngày mùa đông như thế mới trong trẻo và dịu dàng làm sao.

Tôi gặp Fumi cũng vào khoảng thời gian đó khi tôi đăng ký đi hái thảo dược ở vùng quê, trang trải chuyến du lịch cho kì nghỉ Xuân sắp tới. Fumi Koyuki là một chàng trai đặc biệt. Anh học cùng trường phổ thông với tôi nhưng trên hai năm. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó anh đã giúp tôi hái mấy loại cỏ cho đến hết ngày trong trời gió tuyết. Fumi cười rạng rỡ, nắm nhẹ cánh tay tôi. "Thế là tuần sau chúng ta đã có kì nghỉ Xuân thật vui rồi". Tôi cũng cười không giấu niềm hứng khởi. "Năm mới anh có kế hoạch gì chưa". Fumi nhìn sang tôi.

- Anh cũng chưa biết nữa, chắc là vẫn như mọi năm.

Tôi chợt nảy ra ý định và đề nghị anh.

- Vậy đón Tết cùng em và HiJi đi, em nghĩ là sẽ rất vui.

- Ừ, hay đấy. Có thể đây là cái Tết khó quên khi em về Việt Nam.

Fumi cầm đôi găng tay màu hồng đưa cho tôi. Tôi xỏ tay vào găng, áp lên má. Ấm thật. Mùa đông chẳng còn thấy lạnh nữa.

Đường phố những ngày cuối năm dường như tất bật hơn bởi gió thổi vi vút và những dáng người vội vã. Những sạp hàng ngổn ngang lúc nào cũng nhộn nhịp người qua lại. Tôi vừa đi vừa xoa hai bàn tay vào nhau, mấy ngón tay đỏ ửng vì lạnh. HiJi nhanh chân chạy lên trước đang vẫy tay ríu rít gọi tôi và Fumi tới chụp ảnh hoa anh đào. Trong khi Fumi giơ máy ảnh lên bấm liên tục thì tôi và HiJi sà vào một sạp hàng nhỏ bán đồ lưu niệm. Mấy tấm thiệp handmade khá lạ mắt. Tôi cũng chọn mua vài cái để tặng bạn bè. Một đặc điểm trong những ngày cuối năm, đặc biệt là vào buổi tối, là mọi người sẽ viết thiệp mừng năm mới (tiếng Nhật là nengajou ). Ngày đầu năm mở cửa hòm thư đã ào ra không biết bao nhiêu là nengajou. Cảm giác được chia sẻ năm mới của người Nhật là như vậy.

ty

Những ngày giáp Tết, tôi và HiJi còn được phụ bà ngoại làm mochi, một loại bánh dẻo làm từ gạo nếp ngọt, ăn trong năm mới để đem lại may mắn. Buổi chiều đó, HiJi dẫn tôi đi mua sắm Tết đồng thời mua hoa và vật liệu để làm Kadomatsu, một loại hình trang trí kết hợp bởi hoa, lá và tre, giống như ở Việt Nam thì phải có đào, quất, mai vậy. Tôi cảm nhận không khí Tết đang đến rất gần. Ở đâu đó đang lấp lánh những ánh sáng tươi vui và tràn ngập yêu thương. Tối Tất niên mọi người lại quay quần bên nhau trò chuyện, xem tivi, sau đó là chờ Mặt Trời mọc cho ngày đầu tiên của năm mới. Thường thì tôi sẽ viết một cái gì đấy vào đêm giao thừa, một câu chuyện mới hoặc là một bài thơ mới và người thưởng thức tác phẩm của tôi là Fumi.

Đôi khi chúng tôi cũng nói về hội hoạ, về những bức tranh của ông ngoại tôi hay về những tác phẩm của một tác giả nào đó rất mới trên giá sách. Những mùa Tết cứ thế trôi qua rộn ràng hạnh phúc. Kỷ niệm dịu dàng bên Fumi tựa như những áng mây trắng xốp nhẹ bẫng trên bầu trời. Và không biết từ lúc nào tôi đã yêu anh. Sự ấm áp của anh sưởi ấm tôi, từ tận trong sâu thẳm.

Valentine năm ngoái, tôi và Fumi đi dạo quanh công viên thành Tokyo. Những cánh hoa anh đào khoe sắc rực rỡ, một màu trắng lãng đãng đẹp mong manh và tinh khôi đến lạ. Tôi thích vẻ đẹp của hoa anh đào. Cánh hoa tung bay như chưa hề héo tàn, chưa hề nhuốm chút sầu li biệt. Trước khung cảnh đẹp và buồn ấy, Fumi khẽ thì thầm vào tai tôi "Sukiyo". Anh nói chữ đó trong tiếng Nhật có nghĩa là "Anh yêu em". Ngồi bên anh, tựa vào vai anh, nhìn những cánh hoa anh đào tung bay trong gió, tôi thấy mình nhẹ bẫng hệt như những áng mây trắng xốp trên nền trời xanh kia. Hôm ấy, bầu trời Tokyo xanh tươi và đẹp hơn rất nhiều.

“Fumi ơi, thật may vì luôn có anh bên cạnh em". Tôi nhìn vào mắt anh và thì thầm câu nói đó bằng tiếng Nhật.

Fumi nắm tay tôi, cùng ngước lên bầu trời, cơn gió thổi những cánh hoa anh đào bay khắp nơi, càng lúc càng cao, càng lúc càng xa dần. “Mình sẽ gặp lại nhau em nhé, vào mùa hoa năm sau”.

Tôi nhớ Việt Nam nhưng cũng không quên Tokyo, nơi những bông tuyết trắng muốt như mối tình đầu trong sáng. ..

Mùa đông hương gia đình ấm áp. Mùa thu hương cốm. Mùa hạ hương sen. Mùa xuân bình yên những nén nhang ngày Tết. Việt Nam đang ở trước mắt tôi. Nắng buông xuống con đường lặng lẽ, đâu đó đã lấp lánh những nụ mai vàng. Một chút ấm áp khi cơn gió nhẹ vừa thổi qua. Hình như là gió xuân.

mao

Bạn thân mến! Ngày Tết có những cô gái phải trốn tránh, không dám trở về nhà vì áp lực chuyện lấy chồng. Năm mới đầu xuân lẽ ra là ngày vui nhưng lại là gánh lo với nhiều người, khi mỗi năm lại thêm một tuổi. Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe truyện ngắn:

Mùa xuân đến muộn (Lê Hứa Huyền Trân)

Chị xếp vội mớ đồ vô cái túi rồi chần chừ suy nghĩ sao lại lấy ra, cứ ngồi lấy ra lấy vô mà non hết cả buổi chiều. Con bạn cùng phòng trọ xốc nhẹ cái túi lên vai quay lại đằng hắng:

- Dù sao mày cũng phải về, mọi năm thấy mày cứ rịt lại phòng trọ vắng teo tao cũng lo. Có trốn được mãi đâu.

Rồi quảy đi cho kịp chuyến xe cuối ngày. Tết lại cận kề, tết là ngày đoàn viên nhưng đối với chị bỗng trở thành những nỗi lo không lời mà chị biết rõ nguồn cơn. Chị đã cố gắng ở lì xóm trọ nhỏ cho tới những ngày giáp tết nhưng khi người cuối cùng rời đi thì chị cũng hiểu đến lúc mình phải đi rồi. Không phải chị không muốn về quê mà mỗi lần về thể nào cũng sẽ nhận được dè bỉu của hàng xóm khiến chị rối lòng.

Ba mươi lăm tuổi, chị chưa chồng. Ở phố thì đùa vui là gái “ế” rồi cũng qua ngày đoạn tháng nhưng ở quê thì việc lỡ thì bỗng trở thành cách đánh giá một còn người, nhất là ở miền quê nặng thị phi như chỗ chị. Hai mươi tuổi chị xách ba lô một mình lên phố tìm cơ hội đổi đời, ngày chị đi có người chắc mẩm sau này về cũng rủng rỉnh tiền, có người lại nói “gái hư” hẳn là đã vương vấn anh chàng nào nên bỏ chốn mà đi. Lời người ta cũng chỉ là lời ngoài tai, ngày đó định kiến trong chị đã rất rõ ràng, sống cho mình chứ nào phải cho người, quan trọng là có thể kiếm được tiền về nuôi ba mẹ.

Ngày đó, tuổi còn trẻ công việc dồi dào, cơ hội đến mau, chị cũng nhanh chóng nhận được việc làm ở một cửa tiệm chẳng mấy chốc mà cũng dễ dàng tăng lương. Tết năm ấy, chị về lần đầu tiên mừng tuổi được cha mẹ món tiền lớn. Mấy bác hàng xóm cứ lấy chị làm gương cho trai gái trong làng khi ấy vẫn còn non tơ ăn bám bố mẹ. Nhưng cứ Tết về thì thể nào với con gái đến tuổi lấy chồng cũng nghe qua câu nói:

- Nhưng lên phố kiếm được anh nào chưa? Con gái cũng cần một chốn, đừng lo làm mãi.

- Ôi chao, trai thành phố thiếu gì, ở phố cũng chẳng như ở quê mình ,toàn lấy chồng muộn. Cứ tạo dựng cuộc sống cho mình trước làm tiền đề đã ạ.

song_3

Người ta cũng ậm ừ cho qua, thực ra khi mình thành công những lời mình nói ra cũng trở nên giá trị. Vài mùa Tết sau lần nào chị về cũng nhận được câu hỏi đó, Trai gái trong làng bằng tuổi chị cũng lần lượt kết hôn chỉ mỗi chị vẫn còn lẻ bóng. Bố mẹ sốt ruột cũng hỏi dò nhưng quả thật những năm qua chị chưa kiếm được một người nào thuận lòng, từ đó mỗi lần về khi nhìn ánh mắt buồn của họ nhìn đám nhỏ chạy trước sân nhà chị bỗng trở nên áp lực. Những lí do việc làm hay sự thành công ban đầu chẳng đủ để khỏa lấp miệng đời. Hai mươi lăm tuổi chị bỗng trở thành gái ế trong mắt người làng, Cứ mỗi mùa Tết về khi thấy chị trong nhà người ta lại vờ hỏi ba mẹ chị, nhưng biết là chị nghe:

- Thế con Hoàng chừng nào lấy chồng? Bằng tuổi nó đứa nào cũng đùm đề cả rồi. Gái lớn mà không lấy chồng người ta cũng điều tiếng,

- Thì giờ nó đã vậy, ai ép được nó, coi như tùy vậy.

Ba mẹ chị không nói gì nhưng chị biết họ cũng buồn khi con gái mình lẻ bóng. Họ lo điều tiếng,

Họ cũng thương con họ. Rồi những mùa Tết sau lại qua đi, chị dần lỡ những mùa xuân. Những đứa bạn năm xưa giờ con cái đã vào tiểu học. Mỗi năm chị về không tránh khỏi những ánh mắt dè xét, có người không nói chỉ nhìn, có người lại phao tin đồn chị hẹn hò ông đại gia nào đó rồi bị đánh ghen… Nghĩ việc không lấy chồng chỉ đơn giản nhưng đúng là cứ Tết về thấy gái chưa chồng trong nhà hẳn ai cũng buông câu. Từ đó cứ Tết chị hầu như trốn tiệt không về, hoặc họa hoằn lắm có về thì cũng trốn rịt trong nhà. Thế mà cũng đã ba năm nữa trôi qua chị không về.

- Lâu rồi không thấy chị.

Giọng ồm ồm của một người đàn ông khiến chị quay lại. Trước mặt chị là một người đàn ông

Khoảng độ ba mươi, da hơi ngăm và có phần cao ráo . Áo sơ mi đóng thùng gọn gàng, có lẽ là qua nhà chị chúc Tết nhưng chị vẫn ngờ ngợ chưa nhận ra ai. Mẹ chị trong nhà bước vội ra:

- Thầy giáo Tạp lại sang ạ? Gớm, đi mãi không nhớ, Tạp mà ngày xưa vẫn hay đánh đáo cùng mày đấy con ạ.

Đến đó thì chị mới sực nhớ ra thằng cu bé nhỏ hơn chị ba tuổi năm nào, lúc nào cũng lẽo đẽo

Theo chị, khi bị ăn hiếp thì về méc chị, trong mắt nó ngày ấy hẳn chị là một anh hùng. Năm chị đi nó mới mười bảy tuổi, khóc bù lu bù loa giữ chị lại, chị phải đe:

- Khi nào mày học thành thầy giáo thì chị về.

- Nhưng chị đã không về. – thầy Tạp nói như cắt ngang dòng suy nghĩ của chị. Sau khi chị đi

hoa_1

Cậu vẫn nằm lòng lời chị, ba năm sau thi đậu vào đại học Sư phạm và mất bốn năm ở chốn xa xôi ấy. Anh toàn về sau Tết ăn Tết muộn nên không gặp được chị, anh về là Chị đi. Tuy nhiên năm nào cũng đều đặn anh qua chúc Tết gia đình chị. Những lần Tết sau chị ít về dần, anh sau khi tốt nghiệp cũng xin được việc làm ở trường làng, chẳng mấy chốc mà thành thầy giáo, tuy lần nào đều đặn cũng qua thăm nhưng chẳng lần nào gặp được chị.

- Thế cũng lâu rồi chưa gặp nhỉ? Cậu đã thành thầy rồi cơ à? Thế cậu đã lấy vợ chưa?

- Chưa. Tôi đợi chị.

Chị bật cười trước lời nói đùa của người đàn ông chững chạc ngồi trước mặt chị nhưng thấy

Gương mặt nghiêm nghị của anh chị bỗng im lặng. Còn nhớ năm ấy khi vẫn còn là hai đứa trẻ, được “ người hùng” cứu quá nhiều lần, có một cậu nhóc đúng vào ngày giao thừa đã nhìn người chị cao hơn mình cả khúc mà nói:

- Sau này nhất định em sẽ lấy chị và bảo vệ chị lại.

no-thanh-xuan

Nhưng đó chỉ là lời bông đùa khi còn bé, hay ít ra là chị nghĩ thế. Tim chị bỗng đập thành từng nhịp hơi lỗi khác xa so với nhịp đập bình thường ba lăm năm qua. Anh cười :” Dù sao cũng đã mười mấy năm rồi, them một năm nữa cũng chẳng sao đâu, tôi chỉ muốn chị biết là có người đang đợi chị thôi”. Những ngày Tết ấy bỗng nhiên trở nên vui hơn, anh dẫn chị đi thăm lại làng xóm, chơi lại những trò ngày xưa mà hai người vẫn hay chơi, chị nhớ như in khi ấy chính chị là người đã ở bên khi anh chào đời…Và sau đó chẳng hiểu vì sao người con gái ấy lại quyết định ở bên “ chăm sóc” người em hàng xóm nhỏ tuổi suốt từng ấy năm đến khi ra đi. Hẳn là tất cả đều là số phận sắp đặt, dù đã quá muộn màng.

- Chị xem này, một bông hoa mai nở muộn.

Chị lại gần anh, mùa xuân đến muộn cũng có nghĩa là đã đến.

- Ngày mai chị lại đi rồi. Khi nào chị sẽ lại về?

Chị ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng mỉm cười:

- Có lẽ lần này tôi sẽ về mau thôi.

Bạn vừa lắng nghe truyện ngắn Mùa xuân đến muộn được gửi đến từ tác giả Lê Hứa Huyền Trân. Thời đi học, chúng ta đã biết đến câu thơ Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết/ Đêm qua sân trước một nhành mai. Mùa xuân có thể đến muộn, hạnh phúc cũng có thể tắc đường chưa kịp đến nhưng chắc chắn muộn mà không trễ. Ai cũng có một thời điểm của riêng mình để được bung nở như những đóa mai kia. Bạn hãy cứ tin vào điều đó nhé.

Tác giả: Phong Lin, Lê Hứa Huyền Trân

Giọng đọc: Titi

Thực hiện: Hằng Nga

Minh họa: Hương Giang

Xem thêm: Mủa xuân sẽ không bỏ em đi nữa

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top