Phát thanh xúc cảm của bạn !

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài

2020-01-28 09:10

Tác giả: Giọng đọc:

blogradio.vn - Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

***

Có những ngày dù công việc bù đầu bù cổ nhưng tâm trạng em lại chẳng có một chút hào hứng nào để bắt tay vào giải quyết chúng, lửa nhiệt huyết trong em tự nhiên tàn lụi dần. Rồi cứ thế là bắt đầu miên man, trôi nổi với hằng hà sa số những suy tư, cảm xúc nhạt màu tưởng như đã vùi chôn kĩ lưỡng trong một góc lòng, đóng kín cửa và vứt chìa khóa đi, nào ngờ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hôm nay, xin cho em được nhớ về anh...

Chẳng phải ngày đầu tiên em lâm vào tình trạng khốn đốn như thế, cõi lòng cứ chực vỡ vụn ra, muốn khóc nhưng tuyến lệ chắc có lẽ đã cạn khô. Tự nhiên nhớ anh da diết, thèm lắm cảm giác được vùi đầu vào ngực anh còn nóng hổi hơi ấm với dìu dịu hương thơm. Ai trách em hão huyền, lắm mơ mộng cũng chịu thôi, đây là cách duy nhất giúp em lấp đầy những ngày trống trải khó nói thành lời của mình, tuy rằng nó thật nực cười và đáng thương biết bao...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài

Có một sự thật rằng, cảm giác hạnh phúc em có chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lại vụt tan như những cơn gió ngoài kia chẳng bao giờ chịu đứng yên. Nó cuốn em về một quá khứ vui vẻ, nó dắt tay em đến với những hy vọng vào tương lai rồi khiến em trở về với thực tại là mảnh đất cằn khô, xơ xác. Em nhận ra sau tất cả, thứ em nhận được chỉ là sự nhớ nhung dâng đầy cùng nỗi đau đớn quá lớn khi biết trước có những người đã định sẵn sẽ không thuộc về mình, ảo giác mãi mãi là ảo giác.

Chúng ta vô tình gặp gỡ và gieo vào đời nhau một chút tương tư, rồi thôi... Bàn tay lại di chuyển con trỏ chuột và click vào danh sách bạn bè đang hoạt động. Em vừa nhìn thấy một chấm xanh - Chấm xanh lâu rồi mới xuất hiện. À không, thật ra anh vẫn online đều đặn như thế, nhưng công việc cuốn em vào guồng quay khiến em quên mất điều đó.

Em thường tự hỏi tại sao em không liều mình bắt chuyện với anh đi? Sao cứ phải ngóng chờ một thứ gì đó thật mơ hồ? Em không dám, thực sự không dám gửi tin nhắn cho anh. Vì em biết, anh không mong chờ dòng tin ấy và sự si tình ngốc nghếch của em chỉ đem đến gánh nặng hay sự phiền toái cho anh. Em không muốn biến bản thân trở nên đáng thương hơn nữa.

Online

Hoạt động 1 phút trước

Online...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài

Em đã tự nhủ chẳng vào trang cá nhân của anh làm gì nữa, vì biết anh không bao giờ cập nhật tin tức gì về mình, điều đó gần như làm em phát bực… Nhưng hôm nay em không kìm nổi lòng mình, em lại gõ từng chữ trong cái tên quen thuộc lên thanh công cụ tìm kiếm. Vẫn tấm ảnh đại diện đặt chế độ riêng tư và dòng thời gian chẳng có gì thú vị vậy mà trước đây đã rất nhiều lần em nhấp vào xem đến ngàn lần không chán. Phải chăng khi khao khát được gần bên nhưng không thể, con người lại hay hình thành thói quen kì lạ như thế?

Không cần nhắn tin trò chuyện, chỉ cần thấy anh online đều đặn để em biết anh vẫn ổn là được rồi. Chán nản, em lần mò mấy tấm hình trong điện thoại. Một người quen gửi cho em xem mấy tấm hình của anh. Nhìn anh phong độ lên nhiều, em tự nhiên vui lây. Anh chẳng phải người yêu của em mà tự dưng em thấy ấm lòng và hạnh phúc xiết bao. Cảm giác như thể mình được gần anh vậy… Vẫn nụ cười tươi thật tươi, vẫn cái dáng gầy gầy, vẫn đôi bàn tay trơ xương ra,... em bỗng bật cười.

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

© Mai – blogradio.vn

***

blogradio.vn - Dù luôn than thở nhưng trong tim tôi vẫn luôn tin cuộc sống đang “ghi nợ” tuy kín đáo nhưng lại vô  cùng chính xác! Không tự dưng người khác sẽ có được tất cả.

Cuộc sống chưa bao giờ thiên vị với tôi hay đứng về phía tôi theo một cách khác, một ý nghĩa khác. Cuộc đời thật đơn giản khi trong suy nghĩ của ta thật đơn thuần; và hẳn nó cũng phức tạp khi ta nghĩ nó phức tạp!

Rất nhiều lúc thật sự rất nhiều lúc tôi tự suy nghĩ và tự hỏi “tại sao cuộc sống của tôi lại có nhiều thứ đáng lo như thế?”. Và rằng tại sao chỉ có khó khăn đến với tôi mà không phải là người khác. Bản thân luôn cho rằng số phận mình sinh ra đã phải chịu nhiều khổ cực, mình mãi mãi không tìm được hạnh phúc. Tôi mệt lắm! Dường như chỉ muốn buông xuôi tất cả phó mặc cho số phận nhưng tôi còn có gia đình, còn có bố mẹ, em gái. Dù phải chịu nhiều ấm ức tôi cũng phải ráng chịu. Và cũng vì lẽ đó tôi luôn cho rằng chúng ta đều là con người nhưng tại sao khi sinh ra mỗi người lại có mỗi hoàn cảnh khác nhau?

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài

Đúng là chúng ta không có quyền chọn cho mình nơi để sinh ra nhưng có người từ khi sinh ra “cơm bưng nước rót” tận nơi, lại có người bơ vơ không nơi nương tựa trở thành những con người đến tên cũng không biết mình tên gì. Tại sao lại như vậy? Dẫu biết đó là một phần tất yếu của cuộc sống nhưng bản thân vẫn luôn cảm thấy tủi thân. Tại sao người sung sướng hạnh phúc ấy không phải là tôi? Tại sao cuộc đời chưa một lần thiên vị cho tôi, chưa một lần đứng về phía tôi?

Tôi từng đọc một câu nói rằng: “cuộc sống không phải lúc nào cũng như mọi người mong muốn, cho nên, đừng buồn phiền, bởi vì cuộc đời là vậy”. Bản thân tin rằng nếu ta nghĩ cuộc sống cực kỳ đơn giản thì nó sẽ trở nên đơn giản hay nghĩ một cách đơn thuần nhất cuộc đời là mặt hồ yên ả không chút gợn sóng. Còn nếu bạn cho cuộc sống thật khó khăn, thật thất bại thì nó sẽ dần trở nên phức tạp. Và cho đến sau cùng người gục ngã lại là chính ta mà thôi.

Dù luôn than thở nhưng trong tim tôi vẫn luôn tin cuộc sống đang “ghi nợ” tuy kín đáo nhưng lại vô  cùng chính xác! Không tự dưng người khác sẽ có được tất cả. Có thể ngày hôm nay anh ta hay cô ta được bao bọc, che chở và sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh bố mẹ. Nhưng đến một lúc nào đó cái mà người ta gọi là kỹ năng sống bẩm sinh, đức tính kiên trì, chịu khó ở một người có cuộc sống khó khăn hơn sẽ hơn hẳn những người giàu kia!

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài

Cuộc sống đôi khi cũng công bằng! Dù cuộc sống cuả tôi có nhiều điều phải lo toan nhưng tôi vẫn may mắn. Tôi may mắn vì tôi có một gia đình thật hoàn hảo! Tôi hạnh phúc vì không phải chịu những nỗi đau quá mất mát và nặng nề. Có những tia sáng đôi khi bất chợt làm ta cảm thấy hạnh phúc đến lạ, đôi khi khiến ta thấy rằng cuộc đời vẫn tràn ngập niềm tin.

Vậy nên hãy học cách chấp nhận và vượt qua, đừng nên than vãn vì dù sao đó có thể là cái bẫy mà cuộc sống đặt ra một cách khéo léo cho chúng ta. Cười thật nhiều, hạnh phúc thật nhiều thì cái bẫy đó không còn là vấn đề đối với bạn. Những gì đến với cuộc đời của mỗi người đều có lý do của nó cả, không phải bản thân cứ muốn là đều có thể tránh khỏi hay muốn có là có được. Đó là sự an bài của số phận! Vì vậy điều duy nhất ta cần làm là cứ an nhiên mà chấp nhận! Đơn giản vậy thôi!

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: 

Xếp kỷ niệm vào ngăn ký ức để lúc mệt mỏi tìm về và nhìn lại

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top