Blog Radio 432: Những tâm hồn đi lạc
2016-03-04 21:31
Tác giả:
Giọng đọc:
Chit Xinh
blogradio.vn - Những người gặp nhau hằng ngày đôi khi chẳng hiểu gì về nhau còn những người lạ, khi tâm hồn đi lạc để chạm nhau đôi khi lại biết nhau rõ lắm. Khi tâm hồn đi lạc, chúng tôi không biết nhiều về nhau – hoặc chỉ biết qua những lời kể nhưng những tâm hồn đi lạc có những nỗi buồn đẹp, gặp nhau là thấy nhau trong những sâu kín của lòng mình... Hóa ra hạnh phúc đơn giản như thế. Đâu đó trong tôi nhen lên những yên bình kì lạ!
2. Định vị niềm thương.
Tôi gọi nó là Cơn gió lạ. Những cảm xúc củatôi đó. Lạ vì tôi chẳng giải thích được, chẳng định vị được. Những cảm xúc đốivới Tim.
- Nhóc của chị đáng yêu như quả đất!
Nếu câu nói đó là từ người khác, chắc gìtôi đã có cảm xúc gì, nhưng đó là Tim. Nó ngọt ngào. Chẳng có gì công phá tâm hồnghê gớm bằng một lời ngọt ngào rơi đúng vào khoảnh khắc tâm hồn lạc lõng.
Tim còn cho tôi cái hạnh phúc khi cảm nhậnđược chút ấm áp nơi mình. Tim đan xen những nhỏ nhẹ của đôi mắt, cái ôn tồn củacon tim vào khoảnh khắc tôi đang chấp chới ở tuổi đôi mươi, cố chạm vào cái lýtưởng của mình. Là vài câu dịu dàng:
- Nhóc của chị bao giờ cũng ấm ápnhư thế.
- Chị luôn ở đây này.
Cơn gió lạ. Ấy là khi muôn vàn ồn ào ập vàotim ta những xúc cảm chẳng thể định vị. Tọa độ nào cho tôi và Tim. Có tọa độkhông, khi tâm hồn đi lạc, khi chúng tôi không biết nhiều về nhau – hoặc chỉ biếtqua những lời kể. Tôi lao xao tự hỏi:
- Chúng ta có biết gì về nhaukhông?
Rồi tôi tự trả lời bằng cách đặt thêm mộtcâu hỏi nữa: những người suốt ngày chạm mặt, có biết về nhau không…
Trước một làn gió Tim mang đến, nơi chốnsâu kín nhất trong tâm hồn tôi lại rộn ràng lên muôn vàn nghịch lý của tình cảm:những người gặp nhau hằng ngày đôi khi chẳng hiểu gì về nhau đâu. Những tâm hồnđi lạc để chạm nhau đôi khi lại biết nhau rõ lắm. Đời là như thế đấy! Và như thế,không biết là nên vui hay nên buồn.
Và nỗi buồn đẹp. Và gặp nhau là thấy nhautrong những sâu kín của lòng mình kìa. Tôi không định vị được Tim, nhưng tôi cóthể đoán được tọa độ của chị, ngay khoảng thời gian này: chị ở đâu đó rất gần vịtrí chính giữa nơi trái tim tôi, mà không phải là yêu. Tôi với Tim là thương.Cơn gió Tim gửi thổi vào tôi những ồn ào của niềm thương vô hạn chẳng thể xuấthiện nơi những người con gái bình thường khác.
Không biết từ bao giờ, tôi thương Tim nhiềuthế.
Tôi sợ nhất là những lúc Tim buồn. Lòng tôinghẹn lại với nỗi nghẹn ngào của Tim, khi tôi thấy trên dòng thời gian của Timxuất hiện một trạng thái:
“Này trái tim, đừng buồn vì một người dưng,khi họ nói một lời dưng với mình. Đó là điều đương nhiên thôi mà, hà cớ gì thấychênh vênh hụt hẫng.”
Và lúc này, cái lạ lẫm trong làn gió củahai chị em tôi bỗng trở lên hiền hậu biết bao. Tôi không biết nơi Tim là nhữngcảm xúc gì, chỉ biết trong những cảm xúc ấy có thể sẽ chứa cả nỗi buồn. Và tôilo nỗi buồn của Tim, dù có thể điều ấy là không cần đôi với Tim.
Này, Tim. Liệu lúc nói điều ấy, Tim có nhìnxuống đôi chân? Tim ơi, khi Tim nhủ lòng đừng chênh vênh hụt hẫng, có phảichính là lúc lòng Tim chênh vênh hụt hẫng? Mà tôi không muốn nói với Tim về nhữngnỗi buồn. Tôi tin Tim có niềm kiêu hãnh.
Là hoa thì phải có niềm kiêu hãnh, Tim à.Chưa bao giờ tôi thấy lòng kiêu hãnh lại mỏng manh như thế. Tôi muốn đan ngóntay vào những ngón tay của Tim, để nâng niu nó, phải hết sức nhẹ nhàng…
3. Điểm tựa…Và tôi cứ thương Tim mãi.
Và tôi cứ thương Tim mãi.
Tôi lại còn thích đơn lẻ, thành ra tôi cứcô đơn mãi. Có một vài người đến, những cũng chỉ để biến thành nỗi đau trongtôi. Thanh, cô ấy là nỗi đau sâu sắc nhất mà tôi từng có được. Thật buồn là chotới bây giờ, những miên man thi thoảng vẫn dắt díu hình bóng Thanh về để làmhoài niệm.
Những xúc cảm về Tim thật buồn cười là lạibiết lôi kéo hình bóng Thanh về.
Những ngày cô đơn đã qua, tôi cứ lấy bóngdáng Thanh làm nơi trở về của nỗi nhớ. Tôi không muốn hẹn hò với cô đơn. Tôi sợcái cảm giác đó và sợ luôn cả việc yêu một người. Tôi từng ấp ôm nỗi nhớ vềThanh mãi, nỗi nhớ trên con đường thênh thênh tôi đến giảng đường, nỗi nhớtrong nhập nhoạng vàng – trắng khi chiều đổ bóng. Và những đêm tôi thức. Tôi cứgiữ lấy Thanh làm điểm tựa cho mình. Hình như, khi niềm tin thi nhau đi lạc,người ta sẽ vời một điều sâu đậm nhất đã từng diễn ra trong quá khứ để mà bấuvíu. Để mà nhủ lòng:
- Thực ra mình cũng đã trải quanhững tháng ngày thật vui đấy thôi. Khi chuyện vui thành kỉ niệm, nó sẽ là nơiđọng lại của những hạnh phúc.
Thanh của ngày xa cách là nỗi buồn. Chẳngcó tình yêu nào vĩnh cửu, chỉ có khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu. Vậy mà tôilại cứ lấy những khoảnh khắc ra để bấu víu như cách người ta bấu víu một tình cảm.Tôi ấm áp từ những động viên nhỏ nhẹ của Tim. Cái cảm giác khi mình lang thang để cố tìm ra nơi trốn sâu thẳm trong mắt nhau và rồi nhận lại bằng một sự đồng điệu mới vui sướng biết dường nào. Và trở lại trong tôi là thứ nắng dịu dàng từ khoảng không Tim nhìn.

Gần Tim, tôi càngthấy môi Tim hồng, tóc Tim dài và tâm hồn Tim không vết xước. Nhưng vẻ đẹp đósao mà mong manh quá! Nhất là khi Tim bảo tôi:
- Chị sẽđộc thân, nhưng không cô đơn đâu nhóc à…
Có nhiều thứ tôi chẳngbao giờ muốn nói với Tim, chẳng muốn hỏi Tim nhiều. Thiệt thòi có thể khỏa lấpbằng niềm cảm thông trong đáy mắt nhưng còn những giới hạn, ta biết lấy gì đểkhỏa lấp?
Điều ấy làm tôikhông vui, thậm chí là buồn. Nỗi buồn không ngốc nghếch của những ngày nắng ấmthắp giữa ánh nhìn.
Thế mà Tim lại cócách để cho tôi hết buồn.
Tim nói:
- Nhócà, em ấm lắm!
Đó là lời nói quatin nhắn, giữa vời vợi cách xa.
Tôi trả lời:
- Có những khi, ấm áp chẳng đủ được,Tim ạ.
- Không phải đâu.
Tim phủ nhận. Rồi Tim bảo tôi xòe bàn tayra. Xòe tay để Tim đặt những ước mơ viết dở của mình vào trong đó. Trong mộtphút, tôi thấy lòng bàn tay mình ấm lên chút ấm áp nhỏ nhoi lạ kì, tôi đâu cónghĩ mọi thứ lại đơn giản thế…
Tim này, em sẽ giữ những ước mơ ấy. Từ nàytrong mỗi bước chân em đi trên con đường cả hai chị em cùng mơ ước này, tráitim em sẽ đập một nhịp chung. Nhịp chung đó là sự quyện hòa của chính trái timem cùng với vật nhỏ chị đặt vào tay em mà em đã cất giấu.
Hóa ra hạnh phúc đơn giản như thế. Đâu đótrong tôi nhen lên những yên bình kì lạ.
Tự dưng, tôi muốn kể cho Tim về Thanh. Tôikể, và Tim cười:
- Bảo à, có khi điểm tựa cũng làthứ cần lãng quên…
Tôi mỉm cười.
Tim chẳng biết được đâu. Tôi đã có một điểmtựa khác, và hình như tôi vừa bước qua những chông chênh trong mùa hơi thở hóathành sương sớm để tan vào vô định. Tôi vừa Tìm thấy điểm tựa trong một ánh nắngvàng.
Ánh nắng vàng tôi nhìn thấy, nó vừa thắptrong đôi mắt Tim…
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Nguyên Bảo - Giọng đọc: Chit Xinh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu năm 17 tuổi của bạn bây giờ ra sao
Khi 17 tuổi, ta nghĩ rằng ta phải rời xa một người để người đó được hạnh phúc hơn; nhưng ta không biết rằng, những gì ta cần làm, chỉ là ở lại bên người đó.

Replay Blog Radio: Người dưng mang duyên thầm
Ngày ấy, tôi thích em bởi nụ cười duyên dáng tôi bắt gặp trên phố thị ồn ào. Tôi như kẻ không kiểm soát được lí trí theo em chỉ để ngắm mãi “kẻ dưng mang duyên thầm” làm trái tim ngây dại này say nắng.

Blog Radio 700: Em không đợi tôi trưởng thành
Thật buồn khi ta đem lòng yêu một ai đó khi chưa có gì trong tay, thậm chí khi ta mới là một cậu trai mới lớn chưa trưởng thành, chưa thể bảo vệ, chở che cho họ. Ta cứ ôm mối tình si ấy mà lớn lên nhưng liệu người có chờ đợi ta không?

Replay Blog Radio: Đánh cược với cô đơn
Để yêu và được yêu một lần nữa, đôi khi người ta phải đánh cược. Đánh cược với cô đơn, đánh cược với thời gian và nỗi nhớ cồn cào. Đó là lúc chợt nhận ra rằng mình đã yêu nhau từ bao giờ.

Tuổi trẻ chính là đúng người sai thời điểm
Trong một bộ phim thanh xuân vườn trường của Trung Quốc nổi đình nổi đám năm nào có một câu nói làm người ta nhớ mãi: “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân.” Đúng người sai thời điểm chính là như vậy, biết rõ đó là người mình yêu, nhưng không thể thắng nổi thời gian, không thể thắng nổi khoảng cách, cũng chưa đủ trưởng thành để thắng nổi những rào cản của cuộc đời.

Đừng trên tình bạn dưới tình yêu nữa
Thành càng lớn càng mang nét đẹp trưởng thành, chững chạc. Cậu ấy vẫn luôn điềm tĩnh như nước nhưng chính sự điềm tĩnh ấy lại thu hút người khác giới. Dạo gần đây, hình bóng cậu ấy cứ xuất hiện trong tâm trí khiến tôi ngại ngùng quá thể. Tôi bắt đầu không còn vô tư như trước khi tiếp xúc với Thành.

Hạnh phúc bắt nguồn từ những điều nhỏ nhất
Tuổi trẻ này thật đáng sống và tuổi trẻ này cũng thật đẹp hãy biết giữ gìn. Hãy trân trọng niềm hạnh phúc vì hạnh phúc không ở đâu xa mà luôn rất gần ngay bên cạnh chúng ta.

Replay Blog Radio: Anh sẽ đến và lấp đầy khoảng trống tim em
Biết đâu trà là nhân duyên để anh gặp lại cô. Ở nơi nào đó. Anh vẫn tin như vậy

Blog Radio 699: Anh hạnh phúc rồi, em đành tìm bình yên khác
Mong rằng anh - người nàng từng yêu - sẽ luôn được hạnh phúc bên cô gái ấy. Còn nàng, đành đi tìm sự bình yên khác vậy!

Replay Blog Radio: Yêu một người đã từng chịu tổn thương
Điều đáng sợ nhất ở cuộc đời này là trong khoảnh khắc nào đó, bất chợt trong đời con người ta phải đối diện với sự cô đơn trống vắng. Cô đơn không phải là không có ai để yêu, không phải không có ai yêu, mà cô đơn vì cảm thấy lạc lõng giữa những tình yêu chật chội.