Blog Radio 331: Nỗi cô đơn tháng 3
2014-03-29 00:15
Tác giả:
Giọng đọc:
Chit Xinh
- Nỗi cô đơn tháng ba
Trời đổ cơn mưa sương mù trắng xóa, dày đặc.
Tháng ba!
Như cô nàng đỏng đảnh, ướt át, ẩm mốc kiêu kỳ đứng giữa anh chàng mùa đông lạnh lùng và anh chàng mùa hạ ấm áp.
Tháng ba cựa quậy trong vỏ bọc lạnh lẽo, lay lắt để chuyển mình giao mùa nhưng lại lười biếng không muốn thoát ra.
Có lúc tháng ba bừng sáng với tia nắng mới và những cơn gió lạ hiu hiu mát. Nhưng vẫn không thoát khỏi cái rét nàng Bân lạnh tê tái của đất trời, vũ trụ xoay vần.
Tôi vừa mới bước sang tuổi 24, nhưng cứ như một đứa trẻ vậy.
Bỡ ngỡ với những chuyển giao của đất trời vạn vật, ngơ ngác cả với những chuyển mình trong tâm tư của bản thân.
Cứ mỗi độ tháng Ba, tôi thấy mình như sắp được thay áo mới, tôi sẽ cất những chiếc áo bông to sụ, dày dặn vô tủ, tóc tôi búi cao sau gáy gọn gàng,
Nghĩa là mọi thứ như được giải phóng, cả về thân thể và tâm hồn.
Tôi thích cái cảm giác khi đi qua đầu hè của nhà hàng xóm, hít hà mùi hoa bưởi nở, thơm dìu dìu, nhẹ như mây…
Cái giảm giác của một sớm tháng ba heo may như thế, bạn có biết?
Không, bạn không thể hiểu được đâu.
Cứ tưởng tượng mà xem, khi bạn đang ngồi im ở đây thì ngoài kia cây vẫn đang thay lá, Trái Đất vẫn quay quanh mặt trời, móng tay và tóc bạn vẫn đang dài ra. Cuộc sống, về bản chất là luôn luôn vận động.
Nhưng chỉ mình bạn, chỉ có bạn đứng đây một mình, lặng lẽ, cô đơn tận hưởng những điều dung dị ấy. Còn những người khác, họ vẫn đang mải miết ngoài kia với cuộc sống của họ. Người đi, người chạy, với tốc độ chóng mặt.
Những giấc mơ 24 không còn đẹp như khi 18, cũng không còn tròn như lúc 20. Gần đây tôi thường hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, toàn thân đổ mồ hôi trộm, còn cảm giác xót lại sau khi tỉnh dậy là chút gì đó hoang hoải lắm, đơn độc lắm.
Sau một đêm dài ngủ dậy, đứng trước gương chải tóc, tôi đều tự hỏi mình: Mày muốn trở thành ai? Muốn theo đuổi điều gì? Làm nghề gì?
Khi đi giữa thành phố rực rỡ ánh đèn và những tòa nhà cao tầng, đâu đó toát lên mùi nước hoa đắt tiền, nhìn những người giàu có chạy xe xịn, ngồi ô tô đẹp…Tôi tự hỏi họ có hạnh phúc không, và nghĩ xem mình có hạnh phúc hay không?
Nhưng rồi càng lớn hơn, tôi biết hạnh phúc thật vô hình, bởi vì quan niệm của mỗi người là khác nhau.
Tôi nhớ một ngày, giữa tháng 12 lạnh lẽo, có nắng vàng hanh hao khắp phố, tôi xin nghỉ làm một buổi chiều, để đi tìm mua bằng được cho mình chiếc áo len màu tàn mà tôi thích bấy lâu, đến cả khi ngủ, cũng nằm mơ thấy nó.
Khi tôi làm được điều mình thích - nghĩa là tôi tự do.
Khi tôi thích những điều mình làm - nghĩa là tôi hạnh phúc…

Không ai trả lời tôi cả. Vì tất cả mọi người, ngay cả tôi cũng nghĩ mỗi người khi lớn lên đều nên như vậy…
Hoang hoải mỗi đêm với mùi sách cũ, tôi đọc sách của Phan Ý Yên, nghe single “Người lớn cô đơn” của Phạm Hồng Phước. Tôi đọc và nghe để hiểu vì sao người trẻ lại nhiều nỗi cô đơn đến vậy, hơn cả người già. Có phải bởi vì họ không thể đứng ngoài những khát khao, ham muốn vốn vậy trong thế giới này.
Nhưng lại không thể thỏa hiệp với nó, họ muốn vươn lên nhưng lại đơn độc? Có phải họ cũng rất muốn nắm tay ai đó nhưng lại thận trọng nên cứ chờ ai đó đến nắm tay mình, rồi bải hoải, khắc khoải trong nỗi nhớ? Có phải càng lớn hơn, người trẻ lại càng khép lòng mình, bởi vì họ còn trẻ nên khi thất bại - dù nhỏ, họ cũng hoang mang mà sợ hãi khép cửa tránh bão?
Không biết nữa. Tôi cứ ngồi bó gối với nước mắt tèm lem mỗi khi thấy mình đơn độc chống chọi với thế giới mâu thuẫn và phức tạp ấy.
Nhìn bạn bè của mình sau khi tốt nghiệp, mỗi người một con đường riêng, tất cả đều thay đổi để thích nghi với cuộc sống vốn dĩ rất khắc nghiệt với người trẻ. Họ không còn nét vô tư, vui vẻ như trước. Họ mạnh hơn, nhưng thận trọng hơn, cũng toan tính hơn. Có người lại thất vọng nhiều hơn khi ước mơ đã tự mình đánh mất…Còn có người đã có những thứ tạm gọi là đủ mà vẫn thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời vì chưa có ai can đảm nắm lấy tay mình cả.
Điều đó làm tôi buồn biết bao, thế nên có một ngày thức dậy, tôi tự nhiên lại mong ước kỷ niệm xưa là thế. Tôi thường thích một mình và sự tĩnh lặng. Thích đọc sách và lặng lẽ quan sát mọi người và cuộc sống xung quanh. Quan sát thật tỉ mỉ, chi tiết. Tôi thấy mình học được nhiều điều từ việc đó, có cơ sở để so sánh, chắt lọc trong cuộc sống riêng mình. Nhưng có lúc tôi thấy như mình đang tự cô lập mình.
Tôi thích buổi đêm nằm nghe tiếng mưa rơi rả rích, gối đầu giường một vài cuốn sách, bên cạnh đống chăn màn cũ kỹ…Đôi khi như vậy sẽ thấy cô đơn, nhưng cô đơn đâu phải mỗi lúc một mình phải không?
Khi người ta càng lớn hơn, người ta sẽ già đi, và có xu hướng muốn có bạn đồng hành. Một người thiết tha nắm tay mình khi ăn, khi ngủ, khi đi và khi khóc.
Thấy bảo con gái tuổi Ngọ chỉ nên lấy chồng năm nay không thì là năm 27 tuổi. Chắc vì vậy nên dần dà các cô gái của tôi đang bỏ tôi mà đi hết. Con người phải theo quy luật tự nhiên thôi, cứ trưởng thành là phải kết đôi.
Thế nên không cứ gì là xuân, hạ, thu đông, người ta vẫn cứ tay tìm tay níu nhau. Cơ mà, có chắc rằng khi nam nữ gắn kết với nhau rồi, họ sẽ không còn cô đơn nữa?
Tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu nói thế này, không nhớ nữa: "Đáng tiếc rằng, những người yêu nhau mà không yêu nỗi cô đơn của nhau. Thậm chí còn chưa từng chạm tới. Và cũng chưa bao giờ biết yêu nỗi cô đơn của chính mình".
Vậy nên, tôi muốn mình trải nghiệm với cô đơn, và yêu nỗi cô đơn của mình trước tiên. Rồi khi nhận ra mình đủ lớn, lòng mình rộng, tâm mình an yên, tôi sẽ đi tìm được người bạn đồng hành tin cậy…
“Tháng ba!
Ai đem hy vọng sẻ chia?
Ai đem hy vọng rao bán?
Xin gánh hộ tôi một chút gánh ân tình!”
Gửi tặng cho An và những người bạn của tôi…
• Gửi từ Nguyễn Thùy An

- Em sẽ gặp lại anh vào một ngày gần nhất!

- Gửi từ Nguyễn Thị Mai Quế
Tôi đến Mộc như một thói quen, ngồi ở góc bàn cạnh cửa sổ, ngắm thành phố chuyển mình và nhìn người ta loay hoay với dòng xe cộ giữa phố. Tôi hả hê với sự nhàn rỗi của mình và đau thắt với những vết xước nơi lồng ngực trái. Một ngày cuối tháng hai, Hà Nội tự nhiên đẹp rạng rỡ. Nắng ấm áp và khiết lành. Ở phía bàn đối diện, có một chàng trai gật đầu với tôi. Tháng ba, khối thủy tinh trong suốt không ngăn được những vệt nắng, những đốm dài li ti chảy tràn trên bàn tay tôi. Chàng trai ở góc bàn đối diện, mỉm cười rạng rỡ.

“Xin dành tặng Sam, cô gái ở số bàn 09 ca khúc “Chưa bao giờ”. Tôi ngơ ngác nhìn lên, có ai đó vừa mới gọi tên Sam giống mình. Phía trên bục sân khấu, chàng trai nhìn tôi ấm áp. Người đó, không ai khác chính là anh chàng vẫn hay ngồi ở góc bàn đối diện và cười dịu dàng mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi không đáp trả những cái nhìn tò mò hiếu kì của mọi người xung quanh, nhưng lại chăm chú nhìn chàng trai vừa xướng tên mình và rót vài tai bản tình ca day dứt.
Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại... từ muôn năm rồi…
Chàng trai Hà Nội ấy tên Vinh, thâm trầm và ấm áp. Hay gửi hoa salem vào sáng sớm, chụp trộm những lúc tôi ngơ ngác và tặng Min cho tôi, con mèo có bộ lông xám xịt và béo ú. Vinh kéo tôi đến Mộc bất cứ lúc nào có thể, chỉ tôi cách gảy đàn ghita, ghi nhớ một vài điều vụn vặt. Những sáng cuối tuần, Vinh chở tôi tới nhà sách, chọn những cuốn sổ vintage, lựa một cuốn sách còn thơm mùi giấy mới và ra về khi thành phố đã lên đèn.
Tháng ba, hoa sưa nở trắng muốt. Vẻ đẹp nguyên sơ của những cánh hoa mong manh đan vào nhau ấy khiến tôi chao đảo, hệt như mỗi lần nhìn vào đáy mắt Vinh. Dù bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào Vinh cũng cho tôi cảm giác an toàn, như là dù có lạc trong thành phố ngập tràn ngõ nhỏ, phố nhỏ này, Vinh cũng sẽ tìm thấy tôi. Vinh trở thành niềm an ủi duy nhất giữa những nỗi đau chỉ trực nứt toác và xé lòng mà Anh để lại. Tôi thấy mình hay soi gương, lùa những ngón tay xinh vào lọn tóc và mỉm cười an nhiên.
Một chiều mưa, Vinh đến bất chợt mà không báo trước. Trên tóc Vinh trở đầy những giọt mưa ướt lạnh, tôi sấy tóc cho Vinh và trách cứ vì Vinh đã để mình ướt nhẹp đến thế. Bất chợt, Vinh kéo tôi vào lòng, siết chặt. Tôi bất động trong vòng tay Vinh, ngỡ ngàng và run rẩy. Vinh vùi mặt vào mái tóc tôi và thì thầm:
- Hãy để anh là vạt nắng sưởi ấm những ngày giá buốt của cuộc đời em.
Và như thế, Vinh trở thành lí do để tôi tiếp tục mỉm cười cho những mùa xuân phía trước. Hà Nội tháng ba, có một hạt giống mang tên tình yêu nảy mầm.
• Gửi từ Vy Sam
Kĩ thuật: Đức Thụy - Hằng Nga - Lương Thiện
Sản xuất và quản lí bởi: Dalink Studio Group - Công ty CP Truyền thông VNNplus
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 762: Hạnh phúc có mỉm cười lần nữa không anh?
Chỉ biết rằng sau tất cả em vẫn mong một lần được hạnh phúc. Chúng ta liệu có hạnh phúc bên nhau dù thiếu đi tiếng khóc cười của trẻ thơ, tình yêu có bù đắp cho tất cả, hạnh phúc có mỉm cười một lần nữa không anh?

Khi yêu đừng quay đầu nhìn lại
Tình yêu giá như nó chỉ đơn giản là chuyện của hai người, của chỉ hai người thôi mà không chịu ảnh hưởng của một người nào khác. Giá như là như thế thì giờ đây anh và em đã không phải cần cho nhau thêm một chút thời gian.

Replay Blog Radio: Chờ em mỗi sớm mai bên cốc đen đá không đường
Anh thích cà phê không đường nhưng anh lại uống chocolate nóng vì đó là thứ em thích nhất. Anh yêu chiều tối nhưng anh cũng nguyện ngồi chờ em mỗi sáng mai.

Blog Radio 761: Nối lại sợi tơ duyên
Một sợi dây buộc quá căng sẽ dễ đứt, sợi nhân duyên cũng vậy. Có những người, tưởng như duyên phận buộc chặt lấy nhanh, nhưng rồi họ vẫn đánh mất nhau trên con đường trưởng thành. Sợi tơ duyên đứt rồi, liệu có cách nào nối lại được chăng?

Ngày mai mình cưới, anh ở đâu sao vẫn chưa về?
Em sẽ không đau nữa đâu, em sẽ không sợ những cơn mưa nữa, vì trời mưa cũng là trời đang nắng, chỉ là ánh nắng ấy tạm thời ẩn mình dưới những đám mây mà thôi.

Replay Blog Radio: Đợi chờ một tình yêu
Yêu một ai đó, có nghĩa rằng bạn nên chờ đợi. Có thể trái tim của người đó đang bị tổn thương nên nó cần thời gian để lành lại. Đừng nhầm tình yêu với những cơn say nắng, nhưng cùng đừng vì chút rung động đầu đời mà bỏ lỡ mảnh ghép của cuộc đời mình.

Blog Radio 760: Đơn phương cũng có quyền được yêu thương
Vì tình đơn phương không thể nào trải qua những cuộc cãi vã, càng không thể nào nói ra được lời chia tay. Thứ đáng sợ chính là nó giết chết xúc cảm của chúng ta một cách từ từ và dai dẳng theo thời gian.

Đứng trước anh tôi vẫn còn rung động
Đúng với câu người ta hay nói “Có một người tôi không muốn gặp lại, bởi gặp lại tôi sợ mình sẽ rung động”. Và tôi đã như thế, không ngờ lại rung động với một người tưởng chừng rất lạ lại hóa ra quen. Có lẽ dù anh có thay đổi như thế nào thì đứng trước anh tôi vẫn rung động.

Replay Blog Radio: Tình yêu như một hình xăm
Tình yêu giống một hình xăm. Không một ai xóa đi được ký ức, không một ai xóa đi được những yêu thương đã khắc dấu ở trong tim. Xóa nó hoàn toàn, chỉ có thể chấp nhận nỗi đau bung tràn đến không thể thở.

Blog Radio 759: Đôi bàn tay trắng biết lấy gì để yêu em?
Ôm tương tư là thế, ôm hi vọng là thế, dù biết là hão huyền, là viển vông, nhưng ai có thể ngăn cản được thứ thiêng liêng gọi là tình cảm? Cũng chẳng hiểu vì sao cậu thích chị, có lẽ vì chị giàu, chị ngoan, chị dịu dàng,… hay là cả ngàn lí do khác. Thích một người đâu cần lí do đâu.