Blog Radio 109: Tường Vi, Hạ Vi và khu vườn mùa đông
2011-04-15 17:33
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay
Blog Radio - Mùa thu đi mang theo dáng chiều nhuộm đỏ nỗi nhớ. Những chiếc lá vàng cuốn theo chiều gió, xoay xoay, mang theo cả những kỉ niệm về miền xa ngái. Bóng dáng ai cứ bấp bênh nhạt nhòa. Mùa đông ngơ ngác. Khu vườn một cành không ngoằn nghèo khẳng khiu treo lơ lửng giữa bầu trời xám ngắt. Lặng như thinh không. Ban mai chần chừ chẳng chịu buông nắng. Không khí loãng...
Buông chăn, bật ra khỏi giường, Hạ Vi vội vàng khoác chiếc áo len cài nút trước để tránh cái lạnh ban sớm đến cóng người. Hạ Vi lập cập chạy xuống nhà. Chiếc cầu thang dài ngoằn nghèo màu lim dường như nối dài giữa quá khứ và hiện tại mà mỗi sáng Hạ Vi thích thú chạy lên chạy xuống như một đứa trẻ. Xuống tới căn phòng nhỏ có bậc thềm rêu dẫn ra khu vườn, thấy mẹ Tường Vi ngồi dựa lưng trên chiếc ghế bành, đung đưa trong chiếc áo choàng và chiếc khăn lông thú. Thấy Hạ Vi bà Tường Vi cười, nhìn con âu yếm:
- Dậy sớm thế con gái?
- Tỉnh dậy không thấy mẹ nên con đoán mẹ ngồi ở đây. Mẹ lại nhớ ba à? - Hạ Vi đến nhẹ nhàng ngồi vào lòng mẹ.
- Ừ. Nào, để mẹ bới tóc cho. Xem kìa, hôm nay hoa tường vi nở đẹp quá!
Bà Vi vừa nói vừa nhìn ra phía góc vườn. Đúng thật là hôm nay tường vi nở rộ. Một màu hồng nhạt chồng thành từng chùm như bông kem. Hương nhạt, còn loang suơng đêm.
- Cứ mỗi lần thấy tường vi là mẹ lại nhớ ba. Cũng đã mười năm rồi còn gì. Tình yêu của mẹ dành cho ba thật khiến đất trời này cũng phải cảm động. Khu vườn này ngày xưa do chính tay ba trồng. Mỗi lúc rảnh rỗi là mẹ lại ra chăm sóc, tỉ mẩn, tỉ mẩn như chăm sóc chính tình yêu vượt thời gian của mình vậy. Nhiều đêm học xong con còn thấy mẹ ngồi khóc nữa. Yêu một nguời là chấp nhận khổ đau phải không mẹ?
- Con gái ngốc! Khi ta yêu một ai đó thật lòng thì đó không phải là khổ đau mà là hạnh phúc. Bởi hạnh phúc là khi ta có một điều gì đó để làm, một ai đó để yêu thương và một điều gì để ta hi vọng mà. Cuộc đời mẹ yêu thương ba con chưa bao giờ hối hận. Con là hi vọng trong suốt phần đời còn lại của mẹ đó, biết không?
Ảnh minh hoạ: Raysoda.com
Bà Vi nhè nhẹ vuốt mái tóc dài của Hạ Vi cười mãn nguyện. Mắt bà giờ đã ngân ngấn nước. Bà thương Hạ Vi bé bỏng của bà mất cha từ năm lên tám. Bà dành hết tình yêu thương trời biển của mình cho con. Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, bà cúi xuống hỏi con:
- À, con gái mấy hôm nay có tâm sự à?
Đúng là không ai hiểu con cái như những bậc sinh thành.
- Vâng! Hạ Vi thành thật.
- Ở lớp có một bạn nói để ý con từ lâu. Lúc ấy con bối rối quá, chẳng biết thế nào mà con lại nói với bạn ấy là con đã lỡ thương người khác mất rồi. Và giá như bạn ấy đến sớm hơn thì biết đâu đấy con đã nhận lời. Bạn ấy không nói gì, lẳng lặng bước đi. Ánh mắt trùng xuống như hoàng hôn. Rồi trước khi bỏ đi bạn ấy quay đầu lại nói thế này: "Nếu muốn từ chối Hạ Vi cũng đâu cần phải làm thế? Nhưng Hạ Vi nhé, tớ sẽ chờ, tớ không tin là tớ đã hết hi vọng." Vừa nói Hạ Vi quay quay người miêu tả lại dáng điệu của bạn ấy. - Vậy đấy, rồi con chẳng biết làm thế nào nữa.
Bà Vi im lặng một lúc rồi lại đung đưa.
- Nếu không thích bạn ấy thì đúng là con nên từ chối để tránh phần khó xử về sau. Nhưng con không thể cắt đứt hi vọng của bạn ấy. Biết đâu bạn ấy thấy hạnh phúc khi hi vọng thì sao? Vậy thì cớ làm sao mà phải tàn nhẫn? Thôi thì cứ để cho mọi chuyện tự nhiên sinh ra thì cũng tự nhiên mất đi con ạ.
Giọng bà Vi nhẹ mà ấm. Hạ Vi thấy lòng nhẹ bẫng không phải suy nghĩ gì nhiều nữa. Bao giờ cũng vậy bà Vi luôn là chỗ bình yên cho Hạ Vi. Hai mẹ con cứ thế sống dựa nhau cũng đã mười năm kể từ ngày ba Hạ Vi mất. Đã mười năm. Đã mười mùa đông. Thời gian qua nhanh như một giấc mơ. Nhưng những hoài niệm luôn mãi hoài không phai dấu. Gió vẫn thổi. Khu vườn khe khẽ run.
- Thế mẹ không định trở lại Sài Gòn sao?
- Từ ngày ba con ngỏ lời cầu hôn mẹ. Mẹ biết mẹ đã yêu luôn cả Hà Nội ngõ nhỏ phố nhỏ, yêu luôn cả mùa đông gió se sẽ lạnh, yêu luôn cả khu vườn tường vi nho nhỏ này rồi.
Nghe mẹ nói vậy Hạ Vi lấy làm vui mừng lắm. Ông bà ngoại muốn hai mẹ con trở vào Sài Gòn sống. Nhưng vì bà Vi không nỡ rời xa Hà Nội. Vậy là Hạ Vi cũng sẽ được gắn bó với Hà Nội mãi.
Chợt một cơn gió thổi qua làm Hạ vi rùng mình khẽ ho lục khục. Bà Vi cốc đầu cô con gái nhỏ. - Lớn rồi còn để mẹ nhắc quàng khăn! Thôi rửa mặt rồi ra ăn cơm! Nước nóng mẹ pha rồi kìa!
Nói rồi bà Vi đi về phía nhà bếp, bữa sáng bà đã chuẩn bị xong từ nãy.
Hạ Vi bước xuống bậc thềm rêu phong. Điều gì đó nhẹ lắm như là gió trời kéo cô gái nhỏ đi về phía khu vườn điểm xuyết một màu hồng tường vi. Hạ Vi co ro trong chiếc áo len trắng, mái tóc dài khẽ bay trong cơn gió nhẹ, đôi chân trần rón rén đạp trên đám lá vàng còn ướt đẫm sương đêm. Cô thích thú với cảm giác lạnh buốt nơi gót chân. Thỉnh thoảng còn nghe tiếng kêu răng rắc vui tai của cành khô bị gãy. Gió làm cho thiên nhiên cũng phải xuýt xoa. Trên mái nhà, một vài giọt còn long lanh...
Đi qua một cành tường vi ngang tầm với, Hạ Vi nghe hương Hà Nội nồng nàn, len lỏi trong những dải không khí mỏng. Mênh mang thứ phong vị cổ điển. In sâu vào tâm thức. Mùa đông Hà Nội. Những cơn gió lạnh đầu mùa thường làm người ta nhớ hơn là lạnh. Có lần hạ Vi hỏi ba, mười năm trước:
- Vì sao mà Sài Gòn không có mùa đông hả ba?
Ba Hạ Vi mỉm cười trước ánh mắt hiếu kì của cô con gái 8 tuổi:
- Sài Gòn gần xích đạo thì làm sao có mùa đông được hả con!
Lúc ấy Hạ Vi không hiểu lắm nhưng những gì mà ba nói cô bé đều tin là đúng. Để bây giờ nỗi nhớ ba tràn ngập trong tim. Ba Hạ Vi, một chàng trai Hà thành hào hoa, gặp và yêu mẹ cô trong một lần bà theo cha từ Sài Gòn ra Hà Nội công tác. Ông tặng bà cả một mùa đông ấm áp năm đó. Tình yêu đem đến cho bà sức mạnh phiêu lưu để trở thành người dâu thủ đô. Và bây giờ Hạ Vi mang trong mình nhịp sống nhộn nhịp của Sài Gòn và cả góc phố dịu dàng tha thiết của Hà Nội mỗi sớm tinh mơ.
Chợt nghe đâu đó một thứ giai điệu mượt mà, đông lại thành khối, rơi xuống khu vườn: "Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông, khăn em bay hiu hiu gió lạnh...". Là tiếng kèn Acmonica cuốn hút đến lạ. Hạ Vi ngây người cố gắng kiếm tìm xem thứ âm thanh kì diệu kia xuất phát từ nơi đâu. Cô ngó dáo dác khắp khu vườn, cặp mắt nâu rần dừng lại ở khung cửa sổ màu lim chưa một lần bật mở. Căn nhà đối diện, có ống khói, những viên đá màu cẩm thạch chạy dài tạo nên những họa tiết rất đẹp mắt. Là kiểu kiến trúc Pháp thế kỉ trước. Hạ Vi cứ dán mắt vào khung cửa sổ, không sao ngăn được sự hiếu kì mà không hề biết rằng trong nhà bà Tường Vi gọi: Vào nhà cho ấm đi con! Mẹ vừa cho thêm củi vào lò sưởi đấy. Hạ Vi! Hạ Vi!...
Đột nhiên Hạ Vi mở tròn mắt ngạc nhiên, cánh cửa sổ mở tung, tiếng nhạc im bặt, cây kèn từ trong nhà lao ra với tốc độ khủng khiếp. May sao nó không vỡ. Cây kèn mắc lại trên tán cây tường vi đánh soạt rồi rơi theo đường gấp khúc xuống ngay chân Hạ Vi. Những giọt nước rơi lóc chóc lên đầu cô. Cô gái nhỏ nhăn mũi, cúi xuống nhặt cây kèn lên, xoay xoay trong tay mà đầu óc cứ băn khoăn một ý nghĩ lạ kì. Quên cả việc mẹ gọi, Hạ Vi hành động như một kẻ tò mò thực sự. Cô chạy lại phía cây thang ngay góc vườn, nhắc cây thang về phía khung cửa sổ rồi trèo lên không chút sợ hãi. Nhưng quả thực là Hạ Vi đang hồi hộp, tim cô đang đập thình thịch như trống trận. Hạ Vi nhắm nghiền mắt từ từ ló đầu qua khung cửa sổ đầy bí ẩn. Mắt cô hé mở. Ngôi nhà thật kì lạ! Một cách bài trí sang trọng và cổ điển. Có lò sưởi nhưng lạnh ngắt - có vẻ như chủ nhân của ngôi nhà không mấy quan tâm tới cái lạnh tê tái ngoài kia. Trong nhà còn có cả đèn trùm và sopha. Độc tông màu gỗ. Thỉnh thoảng có vài mảng ghép lạc lõng và rời rạc. Trên tường Monalisa đang cười còn Napoleon thì nghiêm nghị. Chắc là tranh chép tay - Hạ Vi nghĩ thầm. Ngay gần cửa sổ, trên chiếc bàn làm việc, một con ngựa bằng gỗ đang tung vó kéo theo một cỗ xe lớn chở một kiện hàng. Gần đó là giá sách khổng lồ trên có rất nhiều những cuốn sách kinh điển của các tác giả nổi tiếng trên thế giới. Cả một góc phố cổ Hà Nội cũng được kéo vào nhà.
Phía bên tay trái, trên bức tường ngay giữa căn phòng là bộ ba bức tranh phố cổ, có gió, có lá khô, một cây lớn đang mùa rụng lá, chiếc xe kéo nằm co ro trong sự lãng quên tưởng dài như vô tận. Quả là một sự pha trộn hình khối lạ lùng. Đưa mắt sang bên Hạ vi thích thú khi nhìn thấy chiếc đàn dương cầm đã phủ một lớp màu thời gian. Hạ Vi thật lấy làm ngạc nhiên khi lần đầu tiên được chứng kiến một kiểu kiến trúc cổ điển phảng phất chút u sầu thời gian ngay tại không gian bên cạnh khu vườn nhỏ đã quen bước chân cô hằng ngày. Hẳn chủ nhân của ngôi nhà phải là một người của chế độ cũ. Đó có thể là một ông lão với chiếc kính đồ sộ, dáng vẻ đã lụ khụ hoặc là một bà lão tóc bạc phơ dang ngồi đan áo với những hồi tưởng đẹp đẽ về người chồng - Hạ Vi tưởng tượng. Tiến về phía trước chừng 50cm là một chiếc đĩa hát và một chàng thanh niên đang gục đầu lên bàn như đang gối đầu trên một khối bất lực to lớn. Có lẽ đây là nét chấm phá đặc biệt nhất. Hạ Vi nhìn ngắm ngôi nhà. Một vài suy nghĩ lướt qua nhanh trong đầu kì lạ.
Bỗng... rắc! Cành cây bên cạnh... trong một khoảnh khắc gần nhất, Hạ Vi biết là mình đã bị phát hiện. Ôi trời! Giá mà lúc này cô có thể bay ngay xuống dưới đất thì hay biết mấy!
Nghe tiếng động chàng trai ngẩng đầu nhìn lên. Hạ Vi bối rối đến nỗi cô quên mất là mình vẫn đang ở trên một cây thang. Cô ngây ra một lúc rồi giật thót khi biết mình sắp rơi. May mà cô kịp túm lấy bệ cửa.
- Ơ...ơ...tôi...tôi không có ý gì xấu đâu. Chỉ là...tôi hơi tò mò... à mà không... chỉ tại cái này... nó rơi xuống khu vườn nhà tôi.
Biết mình sắp lộ tẩy Hạ Vi vội vàng sửa chữa, cô vừa nói vừa đưa cây kèn về phía người thanh niên. Anh ta trẻ tuổi, chắc chưa tới 30, cao lớn, guơng mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc trông thật đáng sợ. Anh ta tiến về phía Hạ Vi đang đứng như đóng băng bên ngoài cửa sổ.
- Không làm gì xấu, vậy còn leo lên cửa sổ nhà tôi làm gì? - Gương mặt anh ta chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
- Vì cái này đây! Tại sao anh quẳng nó đi?- Hạ Vi nhìn anh ta với ánh mắt băn khoăn nhất có thể, quên mất là mình đang cần phải sợ.
- Cô bé nhặt nó lên làm gì? Nó còn chưa vỡ sao?- Giọng anh ta trùng xuống, chậm hơn. Có vẻ như cây kèn chính là nguyên nhân khiến anh ta thay đổi nhanh như thế.
- Tại sao anh chối bỏ nó? Hạ Vi vẫn chưa thôi thắc mắc, đôi mắt mở to.
- Đó không phải là việc cô bé cần quan tâm. Hãy về với những bản vẽ của cô bé mỗi sáng chủ nhật! - Anh ta nói trước sự tự ái rồi qua ngạc nhiên của Hạ Vi.
- Sao anh biết tôi thường vẽ vào mỗi sáng chủ nhật trong khi tôi chưa từng thấy khung cửa sổ mở bao giờ? - Hạ Vi nói sau khi thay đổi tư thế đứng một chút. Cô thôi không bám vào bậu cửa mà chuyển sang nắm chắc một đầu cây thang để đảm bảo là mình không thể rơi trong lúc nói chuyện.
- Một vài lần tôi trông thấy cô bé ngồi dưới ghế đá đằng kia - anh ta vừa nói vừa hướng ánh mắt của mình về phía chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng Nhật Bản mà Hạ Vi hay ngồi vẽ hay đọc sách - cô bé vẽ gì đó tôi không nhìn rõ nhưng tôi đoán đó là mùa đông. Này, cô bé cùng sở thích với tôi đấy - Hà Nội mùa đông!
- Uhm, cứ cho là như vậy đi - cùng sở thích - cũng chẳng có gì lạ. Rất nhiều người cũng yêu Hà Nội như chúng ta đó thôi. Thủ đô tha thiết quá mà. Nhưng còn cây kèn? - Hạ Vi vẫn chưa chịu buông.
- Cô bé muốn biết thật sao? Tôi có nói chắc gì cô bé đã hiểu? Mà không, có khi nói cho một cô bé không quen biết lại là một giải pháp tốt. Không cần phải hiểu, không cần phải suy nghĩ cũng chẳng cần phải đồng cảm một cách đáng thương. Anh ta nhìn Hạ Vi. Lúc này Hạ Vi thoáng thấy mắt anh ta thật hiền, sâu và thăm thẳm. - Đột nhiên tim Hạ Vi lại đập mạnh.
- Phải! - Hạ Vi gật đầu và chăm chú ra chiều đang lắng nghe.
Im lặng một lúc rồi anh ta bắt đầu kể, giọng anh ta ấm, thứ giọng Hà Nội đặc sệt:
- Thực ra tôi chối bỏ cây Acmonica này như chối bỏ sự hèn nhát của chính mình trước đây. Tôi đã quyết định quên cô ấy - điều mà trước đây tôi không làm được. Phải, đã đến lúc tôi phải làm một cái gì đó mạnh mẽ hơn để chấm dứt quá khứ. Quên tất cả và bắt đầu lại từ đầu!
Anh ta chậm rãi nói như một kẻ vừa trút bỏ được tảng đá lâu ngày đè nặng trong lòng, như là đang nói với chính mình vậy.
- Xong rồi, giờ thì tôi thấy mọi chuyện thật nhẹ nhàng.
- Có thể tôi không biết quá khứ của anh là nhưng anh định xóa bỏ tất cả chỉ bằng cách từ chối cây Acmonica này ư? Không! Chỉ có cách shift delete hình ảnh của người đó ra khỏi tim anh thì may ra anh mới có thể lấy lại cân bằng mà thôi. Tin tôi đi, khi hai người đã không cùng bước chung một con đường, không còn chung một mục đích sống thì không biết lí do từ đâu nhưng tự nhiên phải cách xa thôi.
Hạ Vi nói như một nhà tâm lí học, gương mặt cô lúc này cũng lạnh như gió trong vườn.
Anh ta cười nhẹ:
- Đúng, tôi đã quyết định quên hết hình ảnh của cô ấy mà khởi đầu là cây kèn Amonica thấm đẫm kỉ niệm này. Cô bé biết không, tôi đã từng chơi Acmonica cho cô ấy nghe và giờ thì tôi không muốn giữ hình ảnh đó trong lòng nữa.
Lần này thì có vẻ như anh ta nói đúng. Hạ Vi thấy ánh mắt anh ta thản nhiên như không, nhẹ hẫng buông vào không gian thâm trầm và lặng lẽ.
- Trong nhiều trường hợp thì những hình ảnh thuộc về quá khứ luôn đẹp, thậm chí người ta còn sống cho quá khứ, nhưng còn trường hợp của anh thì quên đi mọi chuyện hay cất kĩ những kỉ niệm trong từng ngăn kí ức có lẽ sẽ tốt hơn. Bắt đầu một hiện tại không quá khứ!
Chợt Hạ Vi nghĩ đến mẹ cô - người luôn sống cho những kí ức đẹp về ba, rồi lại so sánh anh ta.
- Này cô gái nhỏ, cô không thắc mắc là tại sao tôi lại muốn quên đi người yêu cũ của mình sao?
- Anh ta thôi đeo đuổi những suy nghĩ của mình, bắt đầu chú ý đến Hạ Vi.
- Tại sao tôi lại phải quan tâm tới chuyện đó? Quá khứ không vui thì cần chi phải quay đầu nhìn lại. Chỉ làm cho những nỗi đau thêm dài!
Hạ Vi nhìn anh ta dò xét.
- Vậy cô có biết hiện tại và quá khứ đâu mới là lằn ranh rõ ràng? Và làm thế nào để kết thúc quá khứ bắt đầu một hiện tại không đớn đau? Cái đó còn tùy thuộc vào bản thân anh. Anh có thực sự muốn kết thúc quá khứ hay chưa, và rằng anh hi vọng vào điều gì ở hiện tại? Hay đó chỉ là một quyết định mang tính tức thời để biện bạch cho sự bi lụy, để khỏa lấp sự thiếu vắng không thể bù đắp?
Thế đấy! Hạ Vi nhún vai, hai hàng lông mày châu lại rồi giãn ra nhanh chóng cứ như một người từng trải đầy kinh nghiệm. Rồi cô gái lại tiếp tục:
- Anh hỏi ranh giới giữa quá khứ và hiện tại ư? Cả tương lai nữa, đôi khi đó chỉ là một tích tắc nhưng đôi khi là mãi mãi hoặc cũng có khi chỉ là một sự bùng nổ. Bùmm...! Vậy là anh đã quên hết quá khứ. Rất giản đơn!
- Ha ha... cô gái nhỏ này suy nghĩ thật hay! Đột nhiên anh ta phá lên cười lớn làm hạ Vi giật mình. - Có thật cô bé vẫn đang là học sinh cấp 3 không đấy?! - Anh ta tỏ ra nghi ngờ và thích thú sau câu nói vừa rồi của Hạ Vi.
- Chứ sao!?! Hạ Vi nghển mặt lên ra vẻ. - Chỉ năm tới thôi tôi sẽ là sinh viên rồi đấy! Lúc ấy tha hồ mà tung hoành, tha hồ làm những việc lớn lao mà tôi ấp ủ từ lâu. Những điều vừa rồi là mẹ Tường Vi dạy cho tôi đấy. - Hạ Vi giờ thì lại nhí nhảnh như một chú chim non.
- Ồ! Mẹ cô bé là Tường Vi sao? Khu vườn này tràn ngập tường vi. Tôi nghe cả hương Hà Nội len lỏi từ khu vườn. Thú vị thật! Tường Vi, Hạ Vi... Anh ta có vẻ thích thú, rồi cứ lẩm bẩm Tường Vi, Hạ Vi mãi. Hạ Vi thấy là lạ.
- Là ba tôi thích tường vi lắm lắm!
- Ừm... ra thế! Anh ta khe khẽ gật đầu như vừa tìm ra câu trả lời cho điều gì đó đang quay mòng mòng trong đầu.
- Cám ơn cô bé vì cuộc nói chuyện đầy thú vị! Nhưng mà này, cô bé có muốn vào nhà uống một tách trà nóng hay cafê không? Ở ngoài cửa sổ trời lạnh như thế chắc cũng không mấy thoải mái đâu nhỉ? Anh ta nhìn Hạ Vi ý như chọc quê.
Hạ Vi lúng túng như một đứa trẻ vừa đùa nghịch bị người lớn phát hiện. Thì ra nãy giờ cô vẫn đứng trên chiếc thang tội nghiệp.
- Á...á.... Hạ Vi phải về rùi. Mẹ Tường Vi gọi Hạ Vi kìa! Àh, Hạ Vi có thể giữ cây kèn không? Đằng nào thì anh cũng không cần đến nó. Hạ Vi nhìn anh ta chờ đợi.
Anh ta mỉm cười, cho hai tay vào túi quần, khẽ gật đầu.
Trong nhà lại vang lên tiếng nói ấm ấm của bà Vi. Hạ Vi! Hạ Vi! Chạy đâu rồi con? Quàng khăn chưa, đồ ăn nguội cả rồi. Hạ Vi nhón gót bước nhanh vào nhà.
- Này cô bé, tôi là Việt Phong. Bất cứ khi nào muốn, căn nhà này luôn chào đón cô bé, tôi còn rất nhiều giấy vẽ và màu nữa đấy.
- Cám ơn anh! Ngôi nhà rất tuyệt! Nhưng có lẽ anh phải đốt lò sưởi lên thôi!
Anh ta lại cười, nụ cười nhẹ như gió đông trong vườn.
Hạ Vi quay lại nhìn người thanh niên rồi bước lên bậc thềm đi vào nhà. Vẫn là cái cảm giác thích thú khi chân không cô bé đạp lên những chiếc lá khô còn ướt sương đêm trong vườn.
Vậy đấy! Quá khứ và hiện tại chẳng ai biết lằn ranh rõ ràng cả. Những kí ức đẹp thì sẽ tồn tại mãi với khoảng lặng sâu tâm còn những quá khứ dệt những nhớ nhung quyện đau khổ thì cần phải lãng quên. Và biết đâu đấy ai đó trong hạnh phúc kia của bạn lại đang hiện hữu đâu đó ở hiện tại thì sao?
Từ góc khu vườn, nơi phía cửa sổ Hạ Vi nghe có tiếng vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ, tan vào khoảng mênh mang của một khối vô định hình mang tên - quá khứ.
Phía khung cửa sổ, chàng trai dõi theo từng bước chạy của cô gái nhỏ.
Khuất dần... Xin trăm năm em về tinh khôi...
Xa, mặt trời lên, lạnh giá nghiêng mình khép nép.
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn "Khu vườn mùa đông" của Nguyễn Thị Quỳnh - bonghongcaonguyendl
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.