Bạn chọn đi làm vì đam mê hay vì tiền
2024-08-17 16:25
Tác giả:
Aicii
blogradio.vn - Rồi sẽ tới một lúc nào đó, tôi bước đi bằng đôi chân của chính mình, dùng những kiến thức mà tôi đánh đổi được bằng những giọt mồ hôi của ba, chân chính kiếm ra được những đồng tiền đầu tiên. Thế nên, đồng tiền đã ngang hàng với gia đình tự lúc nào mà tôi chẳng hay biết. Và cũng đâu khó để suy ra, tiền quan trọng hơn cả ước mơ.
***
Hôm qua trong lúc lướt Threads, tôi vô tình đọc được một câu hỏi khiến bản thân phải lắng đọng: Bạn chọn đi làm vì đam mê hay vì tiền?
Tôi của tuổi 17,18 đã lựa chọn vì đam mê. Đối với tôi, đam mê là thứ được đặt chỉ sau gia đình. Tôi ngây thơ cho rằng mình có thể sống được ở Sài Gòn với mức lương 4 triệu cùng niềm đam mê mãnh liệt cháy bỏng với thứ mà mình yêu thích.
Để rồi tôi hiện tại, 23 tuổi, thực tập Ngân hàng được 4 ngày, và thứ tôi nhận ra đó chính là tôi chẳng thể sống được với số tiền như trên. Bước một chân ra đời, tôi ngậm ngùi nhận ra rằng trưởng thành là một quá trình dài hơn tôi nghĩ, và tôi buộc phải đương đầu với hàng nghìn thứ khác, hàng vạn mớ ngổn ngang trong đầu.
Tôi phải nghĩ suy rằng, mình đưa bao nhiêu cho mẹ là đủ, mình phải làm bao nhiêu năm để lấy lại số vốn mình đã bỏ ra. Và phải kiếm được bao nhiêu tiền mỗi tháng mới không được xem là bất hiếu. Cứ như thế, tôi cầm 4 triệu trong tay, rồi nhận ra rằng ước mơ của mình nó xa vời đến nhường nào.
Lúc bé ước mơ làm họa sĩ, mẹ cười rồi bảo tôi rằng nghề này nghèo lắm con ạ. Tôi tuổi lên 7 cười bảo thế con nghèo thì mẹ nuôi con nhé. Mẹ vuốt mái tóc tém của tôi rồi cười bảo: “Mẹ nuôi con cả đời cũng được”. Nhưng tôi của khi ấy đâu có nghĩ tới, nếu một ngày không còn mẹ, ai nguyện nuôi tôi được cả đời đâu. Rồi sẽ tới một lúc nào đó, tôi bước đi bằng đôi chân của chính mình, dùng những kiến thức mà tôi đánh đổi được bằng những giọt mồ hôi của ba, chân chính kiếm ra được những đồng tiền đầu tiên. Thế nên, đồng tiền đã ngang hàng với gia đình tự lúc nào mà tôi chẳng hay biết. Và cũng đâu khó để suy ra, tiền quan trọng hơn cả ước mơ.
Có oán trách không? Có chứ. Tôi dành gần như 5 năm cuộc đời để oán trách. Tôi hận đời, hận nó không cho tôi được đuổi theo ước mơ của chính mình. Tôi ích kỉ đổ lỗi cho tất cả mọi thứ trên đời này khiến tôi không thể vẽ, không thể viết, không được sống cùng khát vọng. Nhưng rồi, đó cũng chỉ là những bồng bột, những khủng hoảng tuổi 20. Rồi khi giai đoạn đó qua đi, tôi học được cách lắng đọng.
Những ngày đầu đi làm, tôi cũng gặp những vấn đề tâm lí như bất kì ai. Tôi cũng sốc môi trường, cũng lo lắng và hèn mọn. Tôi luôn phải cố gắng suy nghĩ nói thế nào mới là khôn khéo, về đến nhà chuyện đầu tiên tôi suy nghĩ là liệu hôm nay mình có lỡ lời, liệu sếp có ghét mình, đồng nghiệp có cười nhạo mình không. Tôi sống với những trăn trở đó, và rồi tôi lại nghĩ, rốt cuộc mình đang sống vì cái gì? Vì đồng tiền ư?
Và rồi giữa những bế tắc trên, tôi tìm về ước mơ của mình. Sau một ngày dài tại chốn công sở mệt mỏi, tôi tắm rửa, ăn cơm, tôi ngồi vào bàn, và tôi vẽ. Tôi vẽ mây, vẽ trời, vẽ đất, và vẽ cả những ước mơ dở dang nữa. Bỗng dưng, tôi không còn oán hận cuộc sống cũng như đồng tiền nữa. Vì hình như, tôi thấy đủ.
Tôi nhận ra rằng việc quan tâm người khác tốt với mình hay không là một điều vô nghĩa. Mình cứ là mình thôi, cứ tử tế với tất cả mọi người, rồi sẽ nhận lại điều xứng đáng. Và tôi nhận ra nếu mình chẳng biết nói gì, thì dứt khoát đừng nói thôi. Đừng cố ép bản thân phải làm gì. Bản chất của tôi là ít nói, thì tôi cứ việc ít nói thôi, miễn rằng tôi mở miệng đúng lúc và đừng bao giờ nói ra những lời làm người khác tổn thương, thì mọi thứ xung quanh tôi sẽ lại quay tròn. Những bài học xung quanh là vô giá, vì vậy đừng vì tiền mà gượng ép làm bất cứ điều gì trái với bản ngã của chính mình.
Tôi yêu vẽ, yêu viết. Tôi không thể sống cùng nó hay kiếm tiền từ nó. Nhưng ở thời điểm hiện tại, nó cứu rỗi linh hồn tôi. Vì tôi cũng đâu thể chắc chắn được nếu đồng hành với hội họa, tôi kiếm được bao nhiêu tiền? Hay như mẹ tôi nói, bà ấy phải nuôi tôi cả đời? Thế nên, hãy học cách mãn nguyện, là chính mình, hoàn thiện mình nhưng đừng đánh mất bản thân. Đó là thông điệp của tôi, muốn gừi gắm cho tất cả người đọc. Chúc cho các bạn có duyên được đồng hành và kiếm tiền từ ước mơ của mình. Và xin hãy sống tử tế, vì tử tế quan trọng lắm!
© Aicii - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Em Mệt Rồi, Mình Buông Tay Nhau Thôi | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.