Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giai điệu của Cm

2024-04-10 18:40

Tác giả: Ser


blogradio.vn - Để... nó nhớ đã, những lần ít ỏi của những buổi chiều, hoàng hôn vừa khuất sau rặng tre già cỗi, rặng tre già như những chiếc lược chải mây một nữa trời một nữa làm cho ánh chiều tà chiếu xuống. Ba ngồi dưới hiên nhà, nách kẹp cây ghi-ta cũ mèm, từng nốt lên lên xuống xuống mà chẳng hề cất tiếng hát.

***

Mặc dù thời gian thay đổi qua từng ấy năm, đôi khi nhớ ba, nó cũng thường ngồi đàn nhưng không được hay như ba, và cứ thế giống như ba ngồi bên cạnh nó. Ờ, cái nỗi nhớ bỗng dưng chực trào, nhiều năm ba cũng gần như nhạt nhòa trong kí ức của nó.

Nó ngồi ở trước hè, nghe chiếc loa rè rè mà ba vừa sửa vài hôm trước đang chạy băng cát-xét vang bài hát màu hoa đỏ,... Mọi lúc ba thường lấy cây đàn ghi-ta classic cũ, vừa đệm vừa hát - như một nhạc sĩ "nhân dân" thực thụ. Mặc dù cuộc sống đã hiện đại lắm, kết nối bluetooth là nó có thể mở nhạc ầm trời cho cả xóm nghe đến đêm ba mươi tết, nhưng ba ít khi nghe nhạc kiểu đấy!

Để... nó nhớ đã, những lần ít ỏi của những buổi chiều, hoàng hôn vừa khuất sau rặng tre già cỗi, rặng tre già như những chiếc lược chải mây một nữa trời một nữa làm cho ánh chiều tà chiếu xuống. Ba ngồi dưới hiên nhà, nách kẹp cây ghi-ta cũ mèm, từng nốt lên lên xuống xuống mà chẳng hề cất tiếng hát.

Nó giống ba thường có những buổi chiều đầy tâm trạng, cảm xúc nó lâng lâng da diết, như trôi tuột thứ gì đó, cần giai điệu để thăng hoa chút ít.

Những buổi chiều tối, ba thường ngồi trước hè, ôm cây ghi-ta lục lọi từng hợp âm cũ, mới, xen kẽ lẫn nhau, rãi ở đâu ở đấy lại vang lên từng giai điệu mùi mẫn, đến tối hù mới quay vào nhà. Trước khi đàn, giống những người sành sõi nhạc, ba dạo mấy điệu nó chẳng rõ, tụi nó được mix bass giữa điệu slow fox - valse với nhau, đôi lúc là hai âm chập lại rồi tách ra trong vắt mà ba vẫn hay gọi là bolero cổ.

Nó ngồi bên trái lùi sâu về phía sau lưng ba, chẳng làm gì, thơ thẩn nhìn tấm lưng rộng với mặc áo ba lỗ, đôi lúc có những chiếc áo cũ mèm, xể cổ, hay đơn giản là có vài vết "thương tích" của tàn thuốc, ông vẫn kiên trì mặc. Chiếc lá mướp hòa cùng với màn đêm tối mờ dần... Tụi nó nghe hết giai điệu buồn này tới giai điệu sầu não kia.

Lần theo như trí nhớ, ba bấm toàn những nốt khó nhằn, capo thời này làm gì sánh được với đôi bàn tay có từng ngón dẻo dai đầy khí lực? Ba nói đó là fa trưởng nhưng "rừng" đấy. Rồi lại phủ phê những hợp âm "rừng" loải choãi theo sau. Rê nhấp, phẩy quạt đến đâu là ánh mắt con nít sáng rực đến ấy.

Thời ấy, âm nhạc là để vơi đi những ngày xa nhà, đâu có cần gì kỹ thuật hay đúng điệu, mấy nốt ấy học lỏm người đi trước, miễn là nó chẳng quá cách xa âm thanh gốc là hát được cả chục bài khỏi phải trăn trở. Cây đàn đầu tiên - thứ tài sản quý giá nhất của ba thời trẻ là cây măng-lô-sư đoàn tặng nhân dịp ba tròn hai mươi bốn cái xuân xanh.

Ba nói lúc ấy quý như vàng, ngày nào cũng tranh thủ dậy sớm tập, lúc doanh trại có liên hoan, ba đảm nhiệm đệm cho anh em hát, cứ thế mà lửa trại liên hoan cháy suốt đêm, hết củi thì thêm, hết bài để hát thì mới quay về. Ba nói mấy lần bị sư đoàn xuống kiểm tra bất chợt, thì anh dũng - trung đoàn trưởng lại bị mắng té tát: "anh làm thủ trưởng mà anh chẳng quản lí được lính láng hử, hử, thế mà anh cứ đòi đi b'lao làm kiểm lâm trưởng trên đấy hử". Cứ vài lần thế là anh em lại bị phạt, ôm lỉnh khỉnh đồ đứng giữa cái rét căm căm của rừng mù sương đến rạng sáng mới được vào phòng.

Thế mà tiểu đội của ba liều lắm, cứ quậy phá hoài, đến trái đạn cũng mang đi ném rồi chạy xuống hào núp. Mấy lần trốn khỏi doanh trại đi vũ trường quậy sáng đêm, cả trung đội đi tìm, lúc ấy ai cũng bị phạt. Bình - khôi - minh - thành - phong - những người đồng chí vạ lây anh em, tối đó họ không ngủ mà trực cổng trại tới sáng, thế mà cũng vác cây măng-lô ra hát hò! Ông thủ trưởng lắc đầu nguầy nguậy.

 

"chân lí thuộc về mọi người,

Không chịu sống đời nhỏ nhoi,

Xin hát về bạn bè tôi những người sống vì mọi người,

Ngày đêm canh giữ đất trời, rạng rỡ như rừng mai nở,… mùa xuân"

 

Tự nhiên nó lại khóc, giọng ba cũng nghèn nghẹn nghe chẳng rõ lời, hợp âm đô thứ kết thúc bài hát, hòa tan trong đêm đen chỉ để lại một vết hằn trong trí nhớ của ba.

Cây đàn được móc lên, sợi dây treo lấy từ dây rút quần thoòng qua đầu cần đàn rồi buộc lại, treo vắt vẻo dưới cây đinh sắt hoen gỉ.

Trong một góc nhà, mỗi khi trời sáng lên, cây ghi-ta mòn phím lại được lấy xuống, cái khăn lụa mỏng lau đi lau lại lớp bụi trên thân, bụi trên lược đàn... Lại ấy!... Chiều nay thể nào ba cũng ôm nó, kể mấy chuyện của đời lính sa trường cho mà nghe.

Bắt đầu bằng những giai điệu của đô thứ!

© Ser - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Khi Yêu Chính Mình, Điều Tốt Đẹp Nhất Định Sẽ Đến | Radio Chữa Lành

Ser

Một ly cocktail là một câu chuyện, nhưng nó có chung một đặc điểm, mỗi ly đều có đường

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top