Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giai điệu của Cm

2024-04-10 18:40

Tác giả: Ser


blogradio.vn - Để... nó nhớ đã, những lần ít ỏi của những buổi chiều, hoàng hôn vừa khuất sau rặng tre già cỗi, rặng tre già như những chiếc lược chải mây một nữa trời một nữa làm cho ánh chiều tà chiếu xuống. Ba ngồi dưới hiên nhà, nách kẹp cây ghi-ta cũ mèm, từng nốt lên lên xuống xuống mà chẳng hề cất tiếng hát.

***

Mặc dù thời gian thay đổi qua từng ấy năm, đôi khi nhớ ba, nó cũng thường ngồi đàn nhưng không được hay như ba, và cứ thế giống như ba ngồi bên cạnh nó. Ờ, cái nỗi nhớ bỗng dưng chực trào, nhiều năm ba cũng gần như nhạt nhòa trong kí ức của nó.

Nó ngồi ở trước hè, nghe chiếc loa rè rè mà ba vừa sửa vài hôm trước đang chạy băng cát-xét vang bài hát màu hoa đỏ,... Mọi lúc ba thường lấy cây đàn ghi-ta classic cũ, vừa đệm vừa hát - như một nhạc sĩ "nhân dân" thực thụ. Mặc dù cuộc sống đã hiện đại lắm, kết nối bluetooth là nó có thể mở nhạc ầm trời cho cả xóm nghe đến đêm ba mươi tết, nhưng ba ít khi nghe nhạc kiểu đấy!

Để... nó nhớ đã, những lần ít ỏi của những buổi chiều, hoàng hôn vừa khuất sau rặng tre già cỗi, rặng tre già như những chiếc lược chải mây một nữa trời một nữa làm cho ánh chiều tà chiếu xuống. Ba ngồi dưới hiên nhà, nách kẹp cây ghi-ta cũ mèm, từng nốt lên lên xuống xuống mà chẳng hề cất tiếng hát.

Nó giống ba thường có những buổi chiều đầy tâm trạng, cảm xúc nó lâng lâng da diết, như trôi tuột thứ gì đó, cần giai điệu để thăng hoa chút ít.

Những buổi chiều tối, ba thường ngồi trước hè, ôm cây ghi-ta lục lọi từng hợp âm cũ, mới, xen kẽ lẫn nhau, rãi ở đâu ở đấy lại vang lên từng giai điệu mùi mẫn, đến tối hù mới quay vào nhà. Trước khi đàn, giống những người sành sõi nhạc, ba dạo mấy điệu nó chẳng rõ, tụi nó được mix bass giữa điệu slow fox - valse với nhau, đôi lúc là hai âm chập lại rồi tách ra trong vắt mà ba vẫn hay gọi là bolero cổ.

Nó ngồi bên trái lùi sâu về phía sau lưng ba, chẳng làm gì, thơ thẩn nhìn tấm lưng rộng với mặc áo ba lỗ, đôi lúc có những chiếc áo cũ mèm, xể cổ, hay đơn giản là có vài vết "thương tích" của tàn thuốc, ông vẫn kiên trì mặc. Chiếc lá mướp hòa cùng với màn đêm tối mờ dần... Tụi nó nghe hết giai điệu buồn này tới giai điệu sầu não kia.

Lần theo như trí nhớ, ba bấm toàn những nốt khó nhằn, capo thời này làm gì sánh được với đôi bàn tay có từng ngón dẻo dai đầy khí lực? Ba nói đó là fa trưởng nhưng "rừng" đấy. Rồi lại phủ phê những hợp âm "rừng" loải choãi theo sau. Rê nhấp, phẩy quạt đến đâu là ánh mắt con nít sáng rực đến ấy.

Thời ấy, âm nhạc là để vơi đi những ngày xa nhà, đâu có cần gì kỹ thuật hay đúng điệu, mấy nốt ấy học lỏm người đi trước, miễn là nó chẳng quá cách xa âm thanh gốc là hát được cả chục bài khỏi phải trăn trở. Cây đàn đầu tiên - thứ tài sản quý giá nhất của ba thời trẻ là cây măng-lô-sư đoàn tặng nhân dịp ba tròn hai mươi bốn cái xuân xanh.

Ba nói lúc ấy quý như vàng, ngày nào cũng tranh thủ dậy sớm tập, lúc doanh trại có liên hoan, ba đảm nhiệm đệm cho anh em hát, cứ thế mà lửa trại liên hoan cháy suốt đêm, hết củi thì thêm, hết bài để hát thì mới quay về. Ba nói mấy lần bị sư đoàn xuống kiểm tra bất chợt, thì anh dũng - trung đoàn trưởng lại bị mắng té tát: "anh làm thủ trưởng mà anh chẳng quản lí được lính láng hử, hử, thế mà anh cứ đòi đi b'lao làm kiểm lâm trưởng trên đấy hử". Cứ vài lần thế là anh em lại bị phạt, ôm lỉnh khỉnh đồ đứng giữa cái rét căm căm của rừng mù sương đến rạng sáng mới được vào phòng.

Thế mà tiểu đội của ba liều lắm, cứ quậy phá hoài, đến trái đạn cũng mang đi ném rồi chạy xuống hào núp. Mấy lần trốn khỏi doanh trại đi vũ trường quậy sáng đêm, cả trung đội đi tìm, lúc ấy ai cũng bị phạt. Bình - khôi - minh - thành - phong - những người đồng chí vạ lây anh em, tối đó họ không ngủ mà trực cổng trại tới sáng, thế mà cũng vác cây măng-lô ra hát hò! Ông thủ trưởng lắc đầu nguầy nguậy.

 

"chân lí thuộc về mọi người,

Không chịu sống đời nhỏ nhoi,

Xin hát về bạn bè tôi những người sống vì mọi người,

Ngày đêm canh giữ đất trời, rạng rỡ như rừng mai nở,… mùa xuân"

 

Tự nhiên nó lại khóc, giọng ba cũng nghèn nghẹn nghe chẳng rõ lời, hợp âm đô thứ kết thúc bài hát, hòa tan trong đêm đen chỉ để lại một vết hằn trong trí nhớ của ba.

Cây đàn được móc lên, sợi dây treo lấy từ dây rút quần thoòng qua đầu cần đàn rồi buộc lại, treo vắt vẻo dưới cây đinh sắt hoen gỉ.

Trong một góc nhà, mỗi khi trời sáng lên, cây ghi-ta mòn phím lại được lấy xuống, cái khăn lụa mỏng lau đi lau lại lớp bụi trên thân, bụi trên lược đàn... Lại ấy!... Chiều nay thể nào ba cũng ôm nó, kể mấy chuyện của đời lính sa trường cho mà nghe.

Bắt đầu bằng những giai điệu của đô thứ!

© Ser - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Khi Yêu Chính Mình, Điều Tốt Đẹp Nhất Định Sẽ Đến | Radio Chữa Lành

Ser

Một ly cocktail là một câu chuyện, nhưng nó có chung một đặc điểm, mỗi ly đều có đường

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top