Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai rồi cũng lớn

2021-08-01 01:25

Tác giả: Eve


blogradio.vn - Ngẩng đầu lên nhìn tấm lưng vững chãi bao năm không gặp, tôi bỗng có chút bồi hồi, cũng tự nhiên hình ảnh năm đó lại hiện lên lần nữa. Tôi thấy hơi khó tả, quả thật mọi thứ trôi nhanh quá. Tôi với Luân bây giờ, đã lớn hết rồi.

***

Hồi đó bên hàng xóm có một thằng nhóc kém tôi một tuổi. Nó tên Luân, da ngăm ngăm nhưng khuôn mặt cũng rất có nét, tôi với nó vẫn thường hay đi chơi với nhau.

Chắc là do chỗ tôi ít đứa bằng tuổi, chỉ có mỗi Luân nên chúng tôi hay qua nhà nhau, chơi đồ hàng, nặng đất sét, đi dạo, leo cây, làm ba cái trò trẻ con và đủ thứ chuyện trên đời.

Hồi đó tôi không có rụt rè như bây giờ, chắc tại còn con nít quá, làm gì quan tâm đến mấy vấn đề giới tính hay xu hướng muốn được nổi bật các kiểu. Thậm chí lúc lên lớp 3, khi mà lũ nhóc bây giờ đã muốn biết đủ thứ chuyện trên đời thì tôi vẫn còn rũ Luân tắm chung. Đến giờ, lâu lâu nghĩ lại tôi vẫn cứ thấy mặt mình nóng rang.

Chỉ hi vọng lúc ấy thằng Luân nó cũng có mạch suy nghĩ giống như của tôi.

Do hồi đó chúng tôi rất thân nên khi mà nhà tôi dọn đi xa xứ, mấy năm đầu tôi về lại Luân vẫn luôn có vẻ hóng chờ tôi lắm. Chúng tôi vẫn thường đi dạo với nhau, nói chuyện với nhau, kè kè các thứ đến mức mấy chị còn trêu cả hai chúng tôi.

Hồi nhỏ thì cũng chỉ ghẹo vui thôi, chỉ là ai rồi cũng sẽ lớn cả. Dần dần, không chỉ tôi với Luân chẳng còn nói chuyện mà mấy câu đùa của mấy chị càng làm cho chúng tôi thêm phần xa cách.

Tôi cũng chẳng rõ từ khi nào cái mối quan hệ giữa hai chúng tôi lạnh lùng như thế. Chỉ có thể đổ tại thời gian. Thời gian làm mọi thứ phát sinh khoảng cách.

À, thật ra cũng còn một chuyện nữa.

Nếu như tôi nhớ, hình như đó là một câu chuyện ngắn hồi tết lớp 7. Nhà tôi về quê đón giao thừa. Bữa đó bỗng dưng ba mẹ ai cũng đi cả, mấy chị cũng trốn đâu chẳng thấy, mỗi mình tôi ở nhà với ngoại. Khỏi nói cũng biết, với một đứa trẻ ở tầm tuổi đó, tôi đã cô đơn thế nào.

Rồi bỗng dưng nhóc Luân xuất hiện, gõ cửa, tôi ra mở rồi nhìn thấy chiếc xe đạp đậu kế bên nó.

Thế là hai chúng tôi, hai nhóc con với chiếc xe đạp dạo vòng thành phố.

Thật ra lúc đó giữa mối quan hệ của chúng tôi cũng đã bắt đầu xuất hiện tảng băng. Chỉ là cả hai đứa chẳng ai nói ra. Còn tôi cũng vì muốn không khí bớt đi ngượn ngùng, quyết định quay ngồi đối lưng với nó, tạo một khung cảnh sặc mùi lãng mạn cho cặp yêu đương.

Nhưng dù sao thì tôi với Luân vẫn còn nhỏ chán, yêu đương gì đâu. Chỉ là trong mắt nhìn của mấy ông chú hóng chuyện bên đường, nó có vẻ không giống như vậy. Thế là trong không khí im lặng đầy ngượn ngùng của hai đứa chúng tôi, mấy chú bên đường đã quyết định thêm vào trong nó những tiếng huýt sáo, la lối om xòm mà đầy ẩn ý càng làm chúng tôi thêm xấu hổ hơn.

Hoặc cũng có thể mỗi tôi nghĩ vậy.

Tôi chẳng biết lúc đó Luân đã nghĩ gì, nó cứ im lặng đạp xe, còn tôi thì ngại đến muốn chui đầu vào đất. Và còn xui xẻo hơn nữa, mấy bà chị tôi vậy mà lại đi ngang qua đó và chứng kiến được cái hình cảnh này.

Từ đó, cho dù biết chỉ là những lời nói vui nhưng tôi về sau lại nhớ rất kĩ cái hình ảnh đó và còn cực ngại khi lại đột nhiên gặp Luân lần nữa.

Mấy năm sau đó, rôi cũng cố tình trốn mặt Luân đi. Còn Luân cũng chẳng siêng tìm tôi nữa. Hai chúng tôi cứ tan rã như thế cho đến tận ngày Luân dọn nhà đi.

Chúng tôi chẳng còn gặp nhau nữa.

Cũng thật lâu sau, đến khi tôi đã trở thành người đang đi làm, bà ngoại qua đời trước tết vài ngày, tôi mới được gặp mặt lại Luân.

Giữa hàng chục con người áo đen áo trắng trước cửa nhà ngoại, Luân đứng đó, làn da ngăm chìm trong bộ đồ tang đen đang nói chuyện với khách. Nó có vẻ phát tướng hẳn kể từ lần cuối tôi nhìn thấy nó.

Khác với thằng nhóc vẫn luôn lẽo đẽo gọi tôi “Chị Nhi! Chị Nhi!”, Luân bây giờ cao ráo và nom chng chạc hơn hẳn. Mái tóc đen xuề xòa khi ấy giờ đã được thay bằng một đầu cắt tỉa bóng bẩy chỉn chu. Tôi biết nó lúc trước cũng chẳng thấp bé hay gì, chỉ là không ngờ mới mấy năm thôi, nó đã vạm vỡ và cao thêm rất nhiều, thật hợp với nước da bánh mật của nó. Nó cũng chẳng phải dạng hay nhiều chuyện, bây giờ gặp lại cũng trầm ổn và trưởng thành hơn hẳn.

Đúng là ai rồi cũng khác.

Luân cũng nhanh chóng nhận ra có người đang nhìn nó. Khi nó quay mặt lại và khi hai đứa chạm mắt nhau, tôi thấy nó hơi ngơ ra, rồi chúng tôi cũng lịch sự gật đầu với nhau. Khách đang đông, nó cũng đang nói chuyện nên chẳng có lí do gì để tôi chạy lại bắt chuyện với nó cả.

Cười được một tiếng chắc cũng đủ rồi.

Mấy ngày sau đó, dù sao cũng là con cháu trong nhà, tôi cũng bận bịu phụ dọn tang lễ với mấy cô chú, chẳng còn hơi đâu mà để ý nó.

Chỉ là không ngờ tôi tôi trốn mặt nó, cuối cùng Luân lại chạy đến tìm tôi.

Sau khi đã chôn cất ngoại xong thì cũng tầm khoảng 28, 29 trước thềm năm mới. Sau hết một ngày vất vả lau dọn, nhìn căng nhà trống trơn chẳng còn gì lại, không hiểu sao tôi cũng chẳng ngủ được, liền bắt cái ghế nhỏ mà ngoại thường ngồi trước cửa hóng gió, ngơ ngẩn.

Nhìn dòng xe ngoài kia cũng dần vơi bớt lúc 11 giờ, tôi thơ thẩn tựa đầu lên tay. Bao nhiêu kí ức từ hồi xưa cũ bỗng chợt ùa về. Rồi tôi lại miên mang suy nghĩ, hồi tưởng lại những khoảnh khắc ấm cúm nhưng lại ngắn ngủi khi bên bà ngoại, hơi mang mác buồn.

Dù sao tôi cũng không phải là đứa cháu ruột ngoại yêu thích nhất nên khi ngoại mất, mặc dù trong lòng vẫn thấy trống trống nhưng cũng không đến mức tôi phải khóc.

Rồi khi ngồi nhớ đến kí ức xưa, bỗng dưng tôi lại nghĩ đến Luân.

Dù sao thì trong tuổi thơ đã lâu, Luân vẫn luôn đứng kề bên tôi, vẫn luôn ở cùng, cùng chia với nhau những khoảng thời gian ngây thơ hạnh phúc.

Khoảng thời gian đó, đôi khi nghĩ lại, tôi vẫn còn tiếc.

Rồi khi tôi cứ miên mang như thế, như một cái định luật hấp dẫn, Luân bỗng xuất hiện mỉm cười với tôi.

“Chị Nhi ngồi đây một mình à?”

Luân hôm nay mặc một cái áo hoodie xám nhạt với chiếc quần jean một màu nâu bụi. Không hiểu sao tôi lại bỗng thấy cái tông màu tối như thế rất hợp với nó, đặc biệt còn giúp làm nỗi bật lên đôi mắt nâu đen lại như đang phản ra ánh sáng.

Tôi bị giật mình, nghệch mặt ra, vài giây sau mới kịp hồi thần, cười gượng đáp lại.

“Ừ. Chắc tại mất ngoại không vui nên chẳng ngủ được, ngồi hóng gió tí. Luân qua đây có việc gì à?”

“Cũng chẳng có gì. Lúc nãy em đang đi dạo, thấy chị cứ ngồi lì ở đây. Cứ sợ chị buồn, em định qua chở chị Nhi đi chơi.” Luân cười cười, gương mặt đẹp trai pha chút chng chạc “Dù sao thì bây giờ chị Nhi cũng chán. Hay đi cùng em chút đi. Trời đêm mát lắm, hôm nay trăng cũng sáng nữa.”

Tôi hơi nghĩ nghĩ, đúng thật như nó nói, tôi cứ ngồi đây cũng chẳng làm gì, chi bằng có người đến rước thì cứ thuận theo đảo vòng một chút. Dù sao thì chuyện còn nhỏ, tôi cũng đã sớm chẳng bận tâm rồi.

Thế là vẫn có chút giống hồi đó. Tôi ngồi sau xe Luân, Luân chở tôi, chỉ là không còn hai đứa nhóc cứ cảm thấy ngượn ngùng, tôi bỗng thấy thoải mái hơn hẳn.

Ngẩng đầu nhìn lên tấm lưng vững chãi bao năm không gặp, tôi bỗng có chút bồi hồi, cũng tự nhiên hình ảnh năm đó hiện lên lần nữa, tôi thấy hơi khó tả, quả thật mọi thứ đã trôi nhanh quá.

Tôi với Luân bây giờ, cũng chẳng còn bé để mà xấu hổ với mấy trò đùa của mấy người chị.

Tôi với Luân bây giờ, đã lớn hết rồi.

Cứ nghĩ đến đó, tôi bỗng thấy hơi buồn cười với mấy cảm xúc trẻ con lúc trước, và tôi cũng cười thật. Luân ở trước lái xe hình như cũng nghe thấy tiếng tôi, nó hơi quay đầu lại, chiếc mũ bảo hiểm cùng cái khẩu trang che hết gương mặt chỉ chừa lại đôi mắt sâu lắng được trăng rọi vào, nó có vẻ hơi không hiểu lắm tại sao tôi cười.

“Luân nhớ hồi đó Luân cũng chở chị như thế này không? Bây giờ nhìn lại thấy hơi giống lúc đó, bị mấy bác bên đường trêu ghẹo, có chút buồn cười.”

“Ừm. Hồi đó nhỏ tí. Mấy chú nhìn cứ tưởng con nít học đòi yêu đương. Bây giờ lớn rồi tự nhiên chẳng ai thèm quan tâm đến ba cái này nữa.” Luân trở lại tập trung lái xe, chỉ là để ý thấy đôi mắt nó có hơi cong cong, hình như Luân cũng đang cười.

“Ừm. Giờ lớn rồi, chuyện người ta chẳng phải chuyện mình. Đến ba mẹ chị còn cầu cho chị sớm có người yêu, rnh đâu mà chọc ghẹo này kia. Ai rồi cũng khác.” Tôi cười nhẹ, nhìn về nơi quán xá bên đường còn đang sáng đèn, nói lên một chút nỗi lòng bản thân. Luân cũng chỉ lái xe, không đáp gì lại.

Hai đứa cứ thế đột nhiên im lặng, không ai nói gì.

Cho đến khi Luân mở miệng phá tan điều đó.

“Thế chị Nhi vẫn chưa có ai à?”

Chẳng biết sao tôi lại ngơ ra, thấy đôi mắt Luân nó vẫn bình ổn lái xe như thế, tôi cũng phì cười nhẹ nhàng đáp lại.

“Chị vừa đi làm, công việc còn chưa xong, rnh đâu mà bàn chuyện yêu đương. Với lại em cũng không biết, tầm tuổi này yêu đương khó lắm. Đa số người ta cũng đều toàn có quen biết từ trước. Còn chị chuyển đến một thành phố lạ, làm gì biết ai, đang làm quen dần với môi trường mới. Nhưng chắc chị sẽ cố để nhanh chóng có thể dẫn người về thôi.”

Luân nghe mấy lời tôi nói, hơi liếc nhìn lại, bâng quơ hỏi tiếp.

“Nếu chị sợ không có ai quen thì sao không thử tìm người ở đây?”

“Ở đây thì cũng được thôi. Chỉ là chị vẫn luôn bận bịu, lại còn xa xôi như thế, sợ là chẳng ai chịu chờ đâu.” Tôi cười khổ, quả nhiên chuyện yêu đương với tôi quả hơi khó khăn. Nhưng khi nghe tôi nói thế, đột nhiên Luân lại buông ra một câu làm tôi ngơ ngác.

“Thật ra chị cũng có thể đến tìm thử em.”

Chưa kịp để tôi hiểu Luân nói gì, nó bỗng cua lại vào một quán sinh tố gần đó. Nó nhẹ hỏi tôi uống gì, tôi bảo dâu, liền nhanh chóng đi lại gọi hai li dâu chờ người ta làm.

Mãi đến khi tôi cứ ngỡ mình chỉ nghe nhầm thì luân quay lại, tay cầm hai li sinh tố giống nhau như đúc. Nó nhẹ nhàng rút một li ra, cắm ống hút vào đưa cho tôi, rồi cắm ống hút vào li còn lại để cho nó uống, tỏ vẻ không để ý đến ánh nhìn của tôi, nhẹ nhàng nói.

“Chị nói chị bận bịu em sẽ không làm phiền. Chị cô đơn thì đã có em lắng nghe. Chị không rnh thì cũng có em đứng chờ. Em quen biết chị cũng lâu, cũng hiểu chị cần gì, lại ngoan ngoãn hiểu biết, cũng kiên nhẫn chờ đợi. Sao chị không thay vì cứ mãi lo lắng thì thử một lần quen với em đi. Để chị cứ ngồi sau xe em rồi em quan tâm bầu bạn với chị.”

Đột nhiên Luân nhìn vào mắt tôi, ánh trăng trên cao chiếu vào mắt nó, lại soi đến tôi làm tôi rối bời. Tôi bỗng chốc không biết nói lại thế nào, hơi đơ ra, rồi vụng về tránh đi tầm mắt của nó, cả lòng tôi đều cảm thấy xôn xao.

“Cái này... Chị chưa nghĩ tới.”

“Nếu chị Nhi vẫn chẳng biết nên trả lời thế nào thì cứ từ từ.” Luân như vô cùng thông cảm cho tôi, nó cười rồi nhẹ nhàng tiến đến chỉnh lại mũ bảo hiểm cho tôi, tôi còn ngửi được mùi hương là lạ, quen quen từ trên người nó. Luân vô cùng cẩn thận, cũng chậm rãi nói tiếp.

“Chị biết đấy, chúng ta biết nhau cũng lâu. Hồi đó em cũng thật thích chị. Chỉ là khi lớn rồi, lúc mà hai ta cũng chẳng còn thân thiết như xưa, rồi cho đến khi chẳng còn gặp lại nữa. Em đã suy nghĩ đủ thứ, em còn ngỡ có lẽ hồi đó em cũng chỉ thích chơi thôi. Chỉ là sau đó em vẫn thường nhớ đến chị hoài, rồi vài ngày trước được thấy chị lại, em đã xốn xao rất nhiều, bao nhiêu chuyện bỗng hiện lại. Em cũng chẳng rõ cảm xúc của chính mình nữa. Chắc là do em đã nhớ chị quá đỗi, hoặc cũng có thể em còn thích chị. Em không muốn mình phải hối hận, cũng muốn được rõ ý bản thân. Nên chị Nhi à, xin chị hãy cho em một cơ hội nữa.”

Luân nhìn tôi, ánh mắt xao xuyến của nó làm tôi như nhột nhột ngứa ngứa, lại với một chất giọng man mác buồn buồn của nó, tôi bỗng thấy lòng xôn xao lạ, lại cũng tự nhiên không nỡ với nó. Và bằng một điều kì diệu nào đó, tôi bỗng buột miệng.

“Chị hiểu rồi.”

Luân đơ ra hẳn, như không thể tin tôi thật sự hiểu. Nó liền thay dần ánh mắt thành vẻ vui sướng kích động, chộp lấy tay tôi, đầy phấn khích hỏi dồn.

“Chị hiểu? Chị thật sự hiểu? Vậy là em có cơ hội đúng không? Vậy là em được bên chị đúng không?”

Nhìn thấy dáng vẻ như này của nó, đột nhiên tôi bỗng cảm thấy buồn cười, cũng phì cười, nhẹ nhàng đáp lại.

“Thì cứ thử trước thôi.”

Tôi cũng chẳng nhớ mình được đưa về như thế nào nữa. Chỉ biết hết chặng đường đó Luân đã vui vẻ khoái chí cỡ nào. Nó kể tôi nghe đủ hết mọi chuyện trên trời dưới đất, như sợ là tôi sẽ bỗng đổi ý, hoặc cũng có thể sợ tôi thấy chán. Tôi cũng đột nhiên thấy dễ thương lạ, cũng cứ thuận theo cười cười với nó.

Đến tận khi đã về tới nhà, nó vẫn không chịu cứ luôn miệng hỏi lại cho chắc ăn. Tôi cũng đành buồn cười cam kết với nó, cậu chàng mới chịu miễn cưỡng buông ra.

Nhưng là trước khi tôi vào đột nhiên Luân bỗng níu lấy tôi lại. Nó nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt nó như được hàng ngàn ánh sao dệt qua, có thật nhiều điều mà tôi không rõ ở trong mắt nó.

Hai đứa chúng tôi cứ đứng ngoài đó, nhìn chăm vào nhau. Không biết đã qua bao lâu, Luân mới nhẹ nhàng buôn tay tôi ra, nó mỉm cười, một nụ thật nhu hòa và như làm tan được cả mây trời.

"Chị ngủ ngon."

"Ừm."

Tôi hơi ngơ ra, rồi cũng mỉm cười đáp lại.

© Biu Biu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 714: Khi người ta yêu mình đơn phương

Eve

Hướng tới những vì sao

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top