Khi yêu thương đủ lớn để che chở nhau qua mưa nắng cuộc đời
2020-05-07 01:25
Tác giả: Bích Thủy
blogradio.vn - Dẫu biết cuộc sống còn đầy những chông gai, thử thách. Nhưng có hề gì khi yêu thương đủ lớn để chở che nhau qua bao mưa nắng cuộc đời. Chỉ cần cố gắng, chỉ cần nỗ lực, chỉ cần đừng bao giờ gục ngã, sau bao đắng cay sẽ là thành quả ngọt ngào.
***
Tôi và anh quen nhau khi cả hai đang loay hoay tìm cách hàn gắn những vết thương của mối tình thanh xuân dang dở.
Ngày ấy, tôi là cô phóng viên đầy nhiệt huyết, cứ rong ruổi triền miên với đam mê để quên đi những đổ vỡ của mối tình đầu. Anh là chàng thanh niên đầy nghị lực, bỏ quê vào Nam lập nghiệp chỉ để chạm gần hơn đến giấc mơ nghề báo. Chúng tôi là đồng nghiệp, và tình cờ cộng tác chung một tờ báo, dù kẻ Bắc, người Nam.
Cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng tôi bắt đầu từ facebook. Ban đầu chỉ là nhưng câu hỏi han công việc, sẻ chia niềm vui và những nỗi vất vả cũng như kinh nghiệm trong nghề. Rồi sự quan tâm, chia sẻ ấy cứ lớn dần hơn mỗi ngày. Để rồi mặc định thành thói quen anh dành cho tôi. Những cuộc trò chuyện từ một thế giới ảo nhưng lại cho tôi những cảm xúc rất thật. Và tôi tin rằng anh cũng vậy…
Lần đầu tiên, có người dặn tôi ăn đúng bữa, nhắc tôi đừng thức khuya, đừng uống cà phê khi đói, và cả đội nón bảo hiểm khi đi làm…Anh quan tâm tôi từ nhữngthứ nhỏ nhất. Lo lắng cho những băn khoăn của tôi, vỡ òa khi tôi hạnh phúc…Dù người đàn ông ấy cách xa tôi hàng ngàn cây số.
Ngày mới quen, anh bảo sẽ không nói yêu tôi khi chưa gặp mặt. Tôi cũng thế. Bởi sau đổ vỡ, trái tim mong manh đã tổn thương quá nhiều khiến tôi như chú chim non đậu phải cành cong, lúc nào cũng đề phòng và lo sợ. Nhưng rồi cả hai chúng tôi đều không giữ lời hứa. Anh tỏ tình bằng một cuộc điện thoại vào giữa đêm sau khi đã uống vài ba li đâu đó. Và tôi cũng mạo hiểm nhận lời với chút niềm tin ít ỏi vào tình yêu.
Rồi anh về gặp tôi. 5 ngày anh trốn việc, với cái khoảng cách hơn 1000 cây số, thời gian anh giành cho tôi chưa đầy 24 tiếng đồng hồ. Nhưng quãng thời gian ngắn ngủi đó lại đủ để tôi nhận ra rằng chúng tôi thực sự là gì của nhau. Anh không phải là mối tình đầu của tôi, nhưng kể từ giây phút đó tôi hiểu anh sẽ là người đàn ông cuối cùng, duy nhất cùng tôi vẽ nên bức tranh gia đình ấm áp, có ngôi nhà và những đứa trẻ.
Chúng tôi nuôi dưỡng tình yêu bằng những giấc mơ tương lai có bàn tay hai đứa. Lấp đầy khoảng trống yêu xa bằng yêu thương và nỗi nhớ.
Nửa năm sau, tôi quyết định theo anh. Để khoảng cách không còn là nỗi ám ảnh. Để cùng nhau thực hiện những dự định của tương lai. Bỏ lại công việc, gia đình, bè bạn đã gắn bó bao nhiêu năm, tôi vào Nam bắt đầu cuộc sống mới. Nơi đất khách quê người, chỉ có anh là điểm tựa. Đó là quãng thời gian khó khăn nhất mà tôi phải trải qua. Những ngày đầu, nỗi nhớ nhà, nhớ bạn đến quay quắt cùng với bao khó khăn nơi xứ lạ khiến tôi bao lần muốn xách balo quay về. Có lúc tôi thất vọng đến cùng cực vì bế tắc vì không tìm được công việc mới. Có lúc tôi cô đơn đến bật khóc. Và anh bất lực nhìn tôi. Tôi cảm nhận được nỗi đau trong ánh mắt ấy. Anh luôn tự dằn vặt vì anh mà tôi phải khổ.
Có lần, chúng tôi ôm nhau khóc.lúc đó gần cuối năm, anh âm thầm kiếm việc làm thêm để kiếm tiền cho tôi về Tết. Anh nói: “Anh xin lỗi! Hay anh để em về quê nhé. Anh sẽ làm thêm bất cứ việc gì để có tiền cho em về. Nhìn em như thế này anh không chịu được”. Nhưng tôi quả quyết: “Nếu về thì cả hai cùng về. Còn không thì sẽ cùng ở lại”. Anh ôm chặt tôi hơn. Và chúng tôi ngồi im lặng bên nhau như thế suốt cả buổi chiều…
Rồi chúng tôi lại cùng rong ruổi khắp nơi tìm việc. Đi hết cả các khu công nghiệp, nhặt hết các tờ rơi tuyển dụng với mong muốn sẽ tìm được công việc phù hợp với mình. Rồi tôi tìm được công việc ở một trường Mầm non. Người ta bảo, tôi có quý nhân phù trợ. Có lẽ vậy, bởi tôi đã gặp được rất nhiều người tốt. Họ luôn tạo điều kiện cho tôi làm việc, giúp đỡ tôi khi khó khăn. Cả đời này, tôi sẽ không bao giwof quên những người chị, người bạn mà tôi vô cùng trân quý ấy.
Công việc của anh cũng bắt đầu ổn định hơn. Chúng tôi lao vào làm việc, kiếm tiền. Dù khó khăn chồng chất nhưng tôi chưa bao giờ thấy khổ. Bởi anh vẫn bên tôi, nắm tay tôi đi qua từng ngày tháng cơ hàn ấy. Anh đều đặn chở tôi đi làm mỗi sáng. Đón tôi về mỗi chiều. Đợi tôi cả mấy tiếng đồng hồ ở lớp dạy thêm mỗi tối. không một lời kêu ca. Cứ như thế, Tết năm đó, chúng tôi dành dụm đủ tiền về quê. Hạnh phúc vỡ òa…
Tôi luôn tin rằng trời không phụ lòng người và cuộc sống luôn công bằng với những người biết cố gắng. Sau bao nỗ lực, cuộc sống đã dần ổn định. Giờ đây, anh đã là chồng tôi, là ba của con tôi. Chúng tôi có một cô con gái bắt đầu đi mẫu giáo, có một ngôi nhà nhỏ được xây bằng yêu thương và mồ hôi, nước mắt của hai vợ chồng. Được làm công việc mà mình yêu thích. Và điều quan trọng là tôi cảm nhận được yêu thương chưa bao giờ cạn kiệt.
Người đàn ông ấy giúp tôi chia sẻ việc nhà. Lo cho con khi tôi bận rộn. Anh vẫn pha cà phê cho tôi đi làm mỗi sáng. Đợi tôi về mỗi chiều. Vẫn ôm tôi vào mỗi tối và không quên đặt lên trán tôi nụ hôn nhẹ nhàng lúc thức dậy. Chúng tôi dành thời gian cho nhau trọn vẹn vào cuối tuần. Cùng nhau ăn sáng, cà phê và dẫn cô con gái nhỏ đi chơi.Bên anh, mẹ con tôi thấy bình yên và hạnh phúc.
Dẫu biết cuộc sống còn đầy những chông gai, thử thách. Nhưng có hề gì khi yêu thương đủ lớn để chở che nhau qua bao mưa nắng cuộc đời. Chỉ cần cố gắng, chỉ cần nỗ lực, chỉ cần đừng bao giờ gục ngã, sau bao đắng cay sẽ là thành quả ngọt ngào.
© Bích Thủy – blogradio.vn
Xem thêm Blog Radio.
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu