Liệu ta đã yêu thương thật lòng?
2020-02-10 11:55
Tác giả: Trương Thị Lộc
blogradio.vn - Có bao giờ ta tự hỏi tình yêu của chính mình dành cho người ấy là tình yêu thật lòng? Nhiều người sẽ gật đầu mà không cần suy nghĩ vì cảm thấy mình đã thương người hết lòng, hết dạ. Ta đã vì người mà cười, khóc, vui, buồn. Ta có thể vì người mà rời bỏ tất cả những gì xung quanh, vì người mà từ chối nhiều người tốt hơn đang theo đuổi.
***
Chỉ cần một tin nhắn của người cũng có thể làm ta cảm thấy cả thế giới hôm nay bỗng dưng tốt đẹp lên, cuộc đời sao vui và đáng yêu đến thế. Rồi cũng chỉ vì một tin nhắn của người mà ta cảm thấy chán chường mọi thứ trên cuộc đời. Ta tin rằng mình đã yêu người thật lòng vì mỗi giây, mỗi phút ta đều nghĩ đến người, đều mong muốn được trò chuyện cùng người, được nhìn thấy người cười, nghe giọng người nói. Ta mong muốn mọi điều tốt đẹp nhất đến cho người và chỉ cần người bị xước một tí tẹo ở ngón tay cũng đủ làm tim ta cũng giật thót rồi. Ta đã yêu người như thế đấy. Ta mơ cùng người những buổi sáng thức dậy cùng nhau, mỉm cười chúc nhau một ngày tốt lành và trao cho nhau những nụ hôn thật ngọt ngào. Hơi ấm từ người có thể xoa dịu mọi buồn phiền, tổn thương trong ta. Có người kế bên, ta thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này. Ta tin rằng mình đã hết lòng với người, chung thủy, son sắt và nguyện không thay lòng dù ta có phải khổ cực như thế nào. Đó đã là yêu thương rồi phải không?
Nhưng liệu tình cảm ta dành cho người có phải là yêu thương thật lòng? Yêu vì ta hay yêu vì người. Ta yêu người vì người làm ta hạnh phúc hay ta yêu người vì ta thực sự mong muốn người được hạnh phúc? Liệu ta đã mang đến nguồn năng lượng bình yên nhất đến cho người. Liệu rằng ta đủ yêu người để im lặng lắng nghe những lúc người giận dữ. Ta đã yêu người đủ để yêu cả những cơn giận của người, yêu cả những khuyết điểm, những tính xấu của người. Liệu rằng ta đã bao giờ trách người lạnh lùng, vô tâm. Ta có bao giờ cảm thấy sao ta yêu người nhiều nhưng người đôi lúc thật thờ ơ. Ta nghĩ rằng mình đã yêu thật lòng nhưng tình yêu của ta cũng đầy toan tính như thế đấy! Liệu rằng ta có yêu cả bố mẹ người, yêu quê hương người, yêu tuổi thơ của người? Ta đã bao giờ tưởng tượng về tuổi thơ của người và mong muốn được về thăm ngôi làng người đã từng lớn lên? Những cô gái thời nay nghĩ về việc sống chung với nhà chồng là điều gì đó thật mệt mỏi và khó chịu. Liệu rằng ta đã yêu người đủ để yêu cả bố mẹ người, những người đã sinh thành, nuôi dưỡng và giáo dục và trao tặng cho ta một hình hài, một tính cách, một tâm hồn như người mà ta đang thương nhớ? Ta có mong chăm sóc bố mẹ người để trả ơn họ vì đã nhọc nhằn ngần ấy để hôm nay trao tặng lại cho ta người ta thương?
Ta hay tự ngẫm mình có hạnh phúc thực sự không khi ở bên người ấy. Nhưng ta đã bao giờ tự hỏi người có cảm thấy hạnh phúc thực sự không khi có ta ở bên người? Ta hay tự hỏi người có thật lòng yêu ta nhưng ta có bao giờ tự hỏi tình yêu mình dành cho người là tình yêu thật lòng, yêu không toan tính, yêu vị tha, yêu vì ta khao khát được nghe người nói rằng người hạnh phúc khi ở bên ta!
Nếu là yêu thương thật lòng, hãy vì người mà chăm sóc thân tâm mình một cách tốt nhất, để mong muốn trao tặng người một đóa hoa thật đẹp, để trao tặng người cả yêu và thương. Yêu thương là sự hòa hợp giữa yêu và thương như thế đó!
© Trương Thị Lộc – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đâu phải câu chuyện cổ tích nào cái kết cũng có hậu phải không em?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Kết thúc là bắt đầu...
Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...
Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu
Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.
Cánh cửa tình bạn
Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.
Một người giữ lại, một người buông tay
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.
Quay trở về nhà
Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.
Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!
Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.
Âm thầm chờ anh quay về
Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.
Cho đi từ những điều nhỏ bé
Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Về quê...
Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"