Phát thanh xúc cảm của bạn !

Phù Sa tình yêu

2019-12-03 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Một thoáng hụt hẫng trong Hoàng, dù cố dặn lòng để tự an ủi, hãy xem như gió thoảng mây bay, như một người khách xa lạ đồng hành trong khoảnh khắc của chuyến đi, quên đi... quên đi…

***

Sân bay quốc tế Seattle - Tacoma ở Seattle thuộc tiểu bang Washington, miền Tây nước Mỹ vào cuối ngày có vẻ nhộn nhịp hơn, nhưng Hoàng không để tâm lắm. Hoàng vừa di chuyển chậm đến quầy kiểm tra an ninh xuất cảnh, vừa suy nghĩ mông lung về những báo cáo khoa học mới được nghe khi tham dự Hội thảo về Biến đổi khi hậu ảnh hưởng tới những miền đồng bằng châu thổ của các con sông lớn trên toàn cầu trong đó có đồng bằng châu thổ sông Mekong ở Việt Nam do Quỹ Lương Nông quốc tế - Food and Agriculture Organization tổ chức tại thành phố này, nơi được mệnh danh là "The Emerald City" - Thành phố ngọc bích. Và lúc này Hoàng chỉ mong thật nhanh trở về Việt Nam, thăm nội ở An Giang mùa nước nổi, để ngắm dòng Cửu Long Giang cuộn sóng, ngắm đàn cá linh non theo lũ tràn xuống để rồi mơ hồ một nỗi lo lắng nguồn sản vật quê nội nay mai có còn đầy như con nước về mỗi mùa…

- Oh, are you okay? – (Ồ! Anh có ổn không?) Giọng con gái đột nhiên vang bên tai Hoàng cùng tiếng xuýt xoa. Hoàng giật mình, như bừng tỉnh, cắt đứt luồng suy tư, lùi lại và đỏ mặt, lúng túng… 

- Sorry... Really sorry. I thought so unintentionally. – (Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi mải nghĩ nên vô ý…)

Đúng là mải nghĩ, Hoàng vô ý khi di chuyển đã dẫm lên chân cô gái đứng trước mình. Và cho dù rất mắc cỡ bởi sự sơ suất của mình, Hoàng cũng kịp ngắm nhìn cô gái trong vài tích tắc theo kiểu của chàng trai hơn 30 tuổi và chưa có mối tình nào. Một dáng thanh mảnh và khá cao, một gương mặt châu Á có nước da trắng men sứ, mắt to đen, tóc ngang vai trên nhuộm nâu vàng, chân tóc loăn xoăn màu đỏ ánh tím, hình như đang là trend model mùa thu năm nay của các hotgirl, trang phục của cô theo style của Jpop, Hoàng là một người không thờ ơ với thời trang giới trẻ, nhưng quả thật phân vân quốc tịch của cô gái.

Mà thôi, đó không phải là điều Hoàng để tâm, chỉ thoáng vụt qua chút xíu, và kiên nhẫn có chút thận trọng giữ khoảng cách với cô gái, nhích dần tới cửa kiểm tra an ninh. Sân bay là nơi nhân gian bốn phương tụ hội rồi tứ tán trong khoảnh khắc, và những mối quan hệ trên sân ga, nhất là ở xứ người chỉ đơn giản là “xin lỗi”, “cảm ơn”, không mấy bận tâm, nên Hoàng cũng nhanh chóng quên cô gái, lo hoàn tất các thủ tục của mình.

- Oh!... We meet again. – (Ồ! Chúng ta lại gặp nhau.)

Hoàng lại như con gà mắc tóc, khi bước đến hàng ghế của mình trong khoang hành khách của chiếc Boing 777 thuộc hãng EVA- Air, và cô là bạn đồng hành ngồi ghế bên cạnh Hoàng. Sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ vậy. Sau khi loay hoay quàng cái dây đai thắt lưng an toàn bay, Hoàng mới bình tâm trở lại, mà lạ, một chuyên gia trẻ, tiến sĩ khoa học tốt nghiệp ở Mỹ, chưa hề mất bình tĩnh trước bất cứ ai hay việc gì, kể cả việc đứng trước một giảng đường đầy sinh viên ngoại quốc để thuyết trình một vấn đề đang “hot”,  hay trước Hội đồng khoa học toàn các Giáo sư đầu ngành có sừng có mỏ để bảo vệ luận án của mình, thế mà từ lúc gặp cô gái này, chưa biết tên, chưa biết quốc tịch, Hoàng cứ cảm giác mình đang bị cô gái “nắm đằng chuôi”.

Hoàng dù luôn có những chuyến công du nước ngoài, hoặc Sài Gòn  Hà Nội, đã bay hàng trăm chuyến, nhưng khó quen được cảm giác sợ mỗi khi máy bay cất cánh và đáp xuống. Lúc này, khi máy bay khởi động, chuẩn bị lăn ra khỏi đường băng, Hoàng đã nhắm mắt và thầm cầu nguyện ơn trên để tịnh tâm, mãi cho tới lúc cô tiếp viên thông báo trên loa, máy bay đã cất cánh, độ cao đang dần tăng, Hoàng mới mở mắt, liếc sang bên, thấy cô gái vẫn đang chăm chú quan sát anh, Hoàng bỗng đỏ mặt, quay nghiêng ánh nhìn lên cái màn hình truóc mặt. Cô gái bật cười nhẹ, và nói nhỏ với giọng rất ấm:

- Are you scared? – (Anh sợ à?)

- Yes. I feared that moment. At the time the plane took off and landed- (Ừ, tôi sợ cái khoảnh khắc đó. Lúc máy bay cất cánh và hạ cánh.)

Không hiểu sao Hoàng bộc lộ ngay yếu điểm của mình với cô gái xa lạ, mà cho tới lúc này vẫn chưa biết tên, chưa biết quốc tịch.

- I’m the opposite. Enjoyed the feeling when the plane took off and landed. – (Em thì ngược lại. Rất thích cảm giác lúc máy bay cất cánh hạ cánh.)

Câu chuyện cũng chỉ tới đó là dừng.

Hoàng là một tiến sĩ trẻ tài năng khá nổi tiếng trong ngành khoa học nông nghiệp, vóc dáng và gương mặt đều rất “chuẩn”, nhưng lạ là cho tới giờ chưa trao trái tim cho ai, cũng không vì thế mà dễ dàng tạo lập những mối quan hệ chỉ là thoáng chốc, nên trong các chuyến bay, Hoàng cũng không có ý làm quen với bạn đồng hành. Nhưng ở lần này Hoàng cứ có cảm giác bồn chồn sao đó, mơ hồ hình như mình đang sắp tuột mất một cái gì không định hình được, cô gái ngồi ghế bên Hoàng không biết là ai, quốc tịch nào, bay đi đâu, mà sao cứ choán hết suy nghĩ trong đầu, kể từ lúc lên máy bay. Còn cô gái, ban đầu tưởng có vẻ quan tâm đến Hoàng, nhưng giờ thì hình như những đám mây bồng bềnh ngoài cửa sổ máy bay mới là điều cô chú ý, cô ngắm mây cả giờ đồng hồ mà chưa có vẻ muốn quay cái nhìn vào trong, kể cả khi cô tiếp viên hỏi muốn uống gì, cô khoát tay tỏ ý như đừng làm phiền.

Rồi bữa trưa trên máy bay cũng tới, Hoàng có chút ngạc nhiên khi thấy cô chọn menu cơm Việt Nam, và bắt gặp nụ cười rất tươi của cô khi thấy Hoàng cũng chọn y như thế. Sau bữa trưa, khi mọi hành khách gà gật trên máy bay, Hoàng cũng có phần thấm mệt bởi từ hôm đi dự Hội thảo với liên tục các cuộc làm việc, gần như chỉ ngủ 2-3 giờ trong ngày, nên cũng định chợp mắt… Liếc sang thấy cô gái rút trong xách tay một cuốn sách, Hoàng nghĩ, giờ ngủ là hay nhất, không ai làm phiền ai. Đeo tai nghe như một cách chặn các tạp âm xung quanh, đeo kính che bớt ánh sáng, Hoàng lơ mơ không biết bao lâu, chợt có linh cảm hình như ai đó nhìn mình, gỡ cái kính che mắt, Hoàng thấy cô gái ngồi bên đang nhìn anh một cách chăm chú, ánh mắt lấp lánh, miệng thì mỉm cười có vẻ gì đó rất thú vị…

Chưa kịp đỏ mặt vì cái nhìn khá trực diện và táo bạo của cô gái, thì ngay lập tức, Hoàng nhận ra cuốn sách cô cầm trên tay “Miền đất lạ du ký”, cuốn sách của Hoàng vừa xuất bản ở Việt Nam, là những chi ghép về các miền đất từ châu Âu- Mỹ- châu Á và các miền quê Việt mà anh đã đi qua. Hoàng là nhà khoa học, nhưng có sở thích viết và làm thơ, anh cũng đã xuất bản nhiều cuốn, tạo chút ảnh hưởng trên văn đàn Việt trong giới trẻ.

- Ôi, em nhận ra anh là Nguyễn Hoàng, một người em hâm mộ trên sóng truyền hình Việt Nam.

Một giọng nói tiếng Việt đặc âm hưởng Nam Bộ nhẹ nhàng dịu dàng đến lịm người, nhất là trong bối cảnh này. Hoàng vừa định thần khi nhìn thấy cuốn sách của mình trên tay cô gái, thì lại như chơi vơi không trọng lượng khi nghe cô gái nói. Một cảm giác khó mà diễn tả, vừa thấy vui, vừa có chút e dè, vừa tò mò, vừa có chút bối rối khi thấy hình như cô gái biết về mình hơi nhiều mà mình thì chẳng biết cô là ai, duy nhất chắc chắn, cô là người Việt Nam, người Nam Bộ không lẫn vào đâu.

Phù Sa tình yêu

Lần đầu tiên 7 giờ transit ở sân bay Đài Bắc là một khoảng thời gian mà Hoàng cảm thấy không tẻ nhạt và nhàm chán so với các chuyến bay khác phải transit chỗ nọ chỗ kia trong chờ đợi. Giờ thì Hoàng biết chút ít về cô gái, Phù Sa, tên cô, ba má đều là người Sài Gòn, nhưng nội thì ở Cần Thơ, ngoại ở Rạch Giá, cô đang là kỹ sư IT cho một tập đoàn về “Trí tuệ nhân tạo”- Artificial Intelligence - AI của Mỹ, trụ sở Mẹ ở Seattle. Điều Hoàng khó lý giải và không biết có phải nhân duyên, không hẹn mà trùng hợp, Phù Sa về Việt Nam lần này là thực hiện một dự án mà AI của Mỹ phối hợp với Việt Nam để hoàn thiện một phần mềm theo dõi các chỉ số của dòng Mekong đổ vào Việt Nam khi Biến đổi khí hậu và các con đập ở thượng nguồn đang làm thay đổi mọi tính chất nguyên thủy của nó, ảnh hưởng đến sự tồn tại của châu thổ sông Mekong ở hạ nguồn, trực tiếp đến miền Tây Nam Bộ… Hoàng cũng từ cuộc Hội thảo có liên quan vấn đề này trở về.

Tới lúc thức dậy sau giấc ngủ dài và sâu trong căn phòng chung cư riêng nằm ở khu đô thị ngoại ô Sài Gòn, Hoàng mới lờ mờ hình như mình quên một điều gì mà nghĩ chưa ra, đến khi tầm mắt lướt qua kệ sách, nhìn thấy cuốn “Miền đất lạ du ký”, thì Hoàng lạc một nhịp tim, tự dằn vặt mình. 24 giờ bên cô gái Phù Sa, tại sao cho tới lúc chia tay ở sân ga Tân Sơn Nhất, anh có thể lơ đãng một cách lảng nhách, vô lý đến không tưởng, anh không có số điện thoại, hay nickname Facebook, Twitter của cô, giờ biết tìm ở đâu trong biển người mênh mông cả chục triệu ở Sài Gòn này. Một thoáng hụt hẫng trong Hoàng, dù cố dặn lòng để tự an ủi, hãy xem như gió thoảng mây bay, như một người khách xa lạ đồng hành trong khoảnh khắc của chuyến đi, quên đi... quên đi…

Ừ quên đi… mà sao không nhẹ chút nào, 24 giờ bên Phù Sa, Hoàng cảm nhận trái tim mình nhịp đập khang khác, hoàn toàn không như trước giờ với các đồng nghiệp nữ hay các cô thư ký trẻ. Ừ, chỉ 24 giờ thôi, mà Hoàng như đang bay trong một thế giới vừa như thơ vừa như thực, nụ cười, ánh mắt, màu tóc và cả trang phục theo style Jpop của Phù Sa như có thể nắm bắt được trong bộ nhớ của Hoàng, lại cứ như vụt biến mất ngay trước mắt cho Hoàng ngẩn ngơ. Có lúc Hoàng nhớ Phù Sa đến quặn thắt tim, nhớ bàn tay cô thật ấm thật mềm nắm tay anh và ánh mắt yên bình như truyền đến anh cảm giác an lành, như khích lệ anh “đừng sợ”, khi máy bay hạ cánh đáp xuống đường băng, lần đầu tiên trong đời anh đã không có cảm giác sợ cái khoảnh khắc đó. Biết tìm ở đâu đây.., Hoàng đánh tên Phù Sa kiên nhẫn dò tìm trên facebook từng nick một, nhưng đều không phải là cô vì những thông tin không khớp.

Công việc cuốn Hoàng để cho nỗi nhớ Phù Sa tạm lắng, nhưng hình như càng cố lắng xuống càng nặng hơn, khó mà quên. Mỗi chiều buông sương tím mờ, khi trở về căn hộ độc thân ở ngoại ô Sài Gòn, nhìn cuốn sách “Miền đất lạ du ký” thì nỗi nhớ trỗi dậy, ngọ nguậy đến khắc khoải. Hoàng lại nhớ quay quắt cảm giác được bàn tay thật ấm mềm của cô nắm tay, nhớ đến nghẹn thở ánh mắt êm như mặt hồ lặng sóng bình yên chi lạ... Em ở đâu? Không biết có phải trời hành vì cái tội hơn 30 tuổi mà chẳng chịu trao tình yêu ai.., để giờ mới biết thế nào là tương tư một người mộng mị cả nỗi nhớ, trăn trở cả giấc ngủ… Ai biểu… Hoàng tự giễu mình, nhưng quả thật là rất nhớ cô gái có cái tên Phù Sa.

Hoàng nhận lời tham gia chương trình giao lưu với sinh viên khoa Nông nghiệp của các trường Đại học vùng châu thổ Cửu Long Giang về “Biến đổi khí hậu và sinh thái đồng bằng sông Cửu Long”. Một phần muốn chuyển đến các bạn sinh viên những khuyến cáo của Quỹ Lương Nông quốc tế từ những bản tham luận và báo cáo khoa học về những ảnh hưởng cuối nguồn sông Mekong khi đổ vào nước Việt và sự xâm mặn đồng bằng khi nước biển dâng cao… Phần khác, đã lâu Hoàng chưa về quê Bảy Núi An Giang thăm nội, nhân dịp này ngắm mùa nước về, đi ghe vào rừng tràm Trà Sư ngắm Giang Sen, Điêng Điểng, Gà Lôi… ngồi mát trong bóng cây giữa rừng, ăn cái lẩu cá ngát nhúng bông so đũa, bông điên điển, nếm vị cá linh non chiên giòn lót lá gừng, thưởng thức vị thơm ngọt của gà tre nướng lá chúc, uống nước thốt nốt lên men ướp lạnh, rồi ăn bánh bò đổ đường thốt  nốt, nếm vị ngọt trái hồng quân… Chỉ mới nghĩ thôi, ta nói toàn châu thân đã ngứa ngáy thèm… Và một mơ hồ ước muốn, giá như có thêm Phù Sa bên anh…

Xe chạy một mạch đến Đồng Tháp, trên đường, ngang qua những vùng vừa trải qua cơn sạt lở dài cả mấy trăm mét, những dải đất dài giống rìa chiếc lá bị một con sâu khổng lồ cạp nham nhở, đỏ bầm như máu ứa, nước vẫn xoáy sùng sục như chưa đã cơn thèm “ăn” dù đã lấn sâu vào trong cả chục thước, mấy người dân còn quanh quẩn thất thần nhìn sông, dưới dòng siết kia, là căn nhà che nắng mưa mấy chục năm cùng tài sản chắt mót cả đời đã bị Bà Thủy lôi xuống một cách tham lam và cuồng nộ trong một đêm. Hoàng xót xa, nghĩ mà đau lòng, không chỉ thiên nhiên biến đồi khí hậu bởi hiệu ứng nhà kính, băng tan ở hai cực Nam Bắc, làm nước biển dâng… mà còn do con người góp tay để sự biến đổi xảy ra nhanh hơn. Hoàng nhìn những xà lan cát trên sông mà chợt thấy căm phẫn, những con người tham lam kia, dù biết khai thác cát dưới lòng sông sẽ tạo các hố rỗng, để đất phải “trôi” ra lấp đầy, gây tình trạng sạt lở, nhưng vì đồng tiền có ma thuật gây nghiện, nên họ bất chấp sống chết của người dân, bất chấp sự thay dòng biến dạng của sông và hai bờ, giờ chỉ có lở không còn bồi như xưa.

Đồng Tháp Mười mùa nước nổi, sen đã tàn một nửa, nhưng vẫn lấp ló những búp sen hồng trong tán lá xanh lục mướt mắt, cánh đồng sen như vương quốc của màu xanh trên đầm lầy trải dài, cảm giác mỗi chiếc lá sen là một phiến ngọc thạch nâng đỡ hoa tạo thành cảnh quan đẹp như mơ… Mà như mơ thiệt, khi xa xa giữa đầm sen, thấp thoáng một con ghe nhỏ, trên có dáng áo bà ba màu tím hồng đứng chèo tay, văng vẳng câu hò đưa lại:  “Hò ơ… Ngó lên trời trời trong mây trắng/ Dòm xuống nước nước trắng lại trong/ Nhỏ nhỏ như ai chứ nhỏ nhỏ như em chắc dạ bền lòng/ Lỡ duyên thời em chịu lỡ/ Đóng cửa loan phòng em chờ anh".

Nghe câu hò, bất giác Hoàng lại chạnh lòng nhớ tới Phù Sa. Không biết giờ này cô ở đâu làm gì, còn ở Sài Gòn hay lại bay đi Mỹ. Chợt một cảm giác nao nao, có chút ghen hờn dù biết là vô lý và kỳ cục, Hoàng ghen với người lạ không biết là ai sẽ ngồi bên cạnh Phù Sa trên chuyến bay…

Hoàng tới Đại học An Giang, nơi tổ chức cuộc giao lưu với sinh viên vùng châu thổ Cửu Long Giang vào giác chiều muộn. Cũng chỉ kịp nhận phòng khách sạn do ban tổ chức sắp xếp, rồi tắm ào theo kiểu xối nước cho mát, Hoàng “lên bộ” sơ mi xanh trứng sáo, kiểu dáng lịch lãm trẻ trung và không lỗi mode, anh muốn tới trường sớm chút để dạo khuôn viên, nổi tiếng có nhiều tàng cây cổ thụ đan vòm trên cao và vườn trường nhiều kỳ hoa dị thảo… Đang thả bộ dọc theo con đường nhỏ dẫn tới hội trường, hai bên trồng rất nhiều hoa sao nhái, sâm sẩm tối mà vẫn cứ rực màu vàng nắng lộng lẫy…, Hoàng nhìn phía trước, thấp thoáng một áo dài trắng cách anh chừng vài chục bước chân. Một linh cảm nóng rực cả người, Hoàng cuộn chân bước gấp, gần sát, Hoàng kêu nhỏ:

- Phù Sa! Phải em không?

Áo dài trắng quay lại tỉnh rụi:

- Ôi anh Hoàng. Bất quá tam. Chắc duyên trời định rồi.

Hoàng có chút sững người khi nghe cái giọng tưng tửng như muốn trêu chọc của cô, khác hoàn toàn những kịch bản anh đã từng tưởng tượng khi gặp lại Phù Sa, hoặc cô reo mừmg, hoặc chạy lại nắm tay anh, thậm chí Hoàng còn nghĩ xa hơn, cô sẽ lao vào ôm lấy anh và nói “em nhớ anh”… Như một cậu học trò bị cô giáo phạt khi lỡ không thuộc bài, Hoàng bỗng mất tự nhiên, rụt rè nhìn Phù Sa có chút ngượng ngùng và không dám nói thêm gì.

phusatinhyeu3

Có lẽ thấy mặt anh biểu cảm buồn cười thấy thương, Phù Sa không đùa nữa, cô lại gần bên anh, rồi bất ngờ nắm hai tay anh, nhìn sát vào mắt anh, hỏi bằng một giọng ngọt đến mê người:

- Anh có nhớ em không?

Hoàng như bị bỏ ngải mê, anh không thể điều khiển mình theo lý trí, mà cứ bị cuốn theo Phù Sa, anh gật đầu và rồi ngắm cô bằng ánh mắt của một kẻ si tình, tương tư bao ngày nay gặp người trong mộng… Rất nhanh, trước khi buông tay Hoàng, Phù Sa thầm thì vào tai anh:

- Em rất nhớ anh!

Rồi cô quay bước đi mau vào Hội trường, để Hoàng đứng đó còn lơ mơ chưa thật sự tin là mình vừa gặp lại Phù Sa.

- Các bạn sinh viên thân mến!

Dữ liệu mới nhất về tốc độ chìm của châu thổ Cửu Long Giang vừa được công bố trên Tạp chí khoa học Nature Communications bởi nhóm nghiên cứu của Đại học Utrecht (Hà Lan), dẫn đầu bởi nhà địa chất Philip Minderhoud. Sau quá trình nghiên cứu và đo đạc trên thực địa, ông Minderhoud và các cộng sự phát hiện khu vực hạ nguồn sông Mekong - tức  châu thổ sông Mekong- miền Tây Nam bộ Việt Nam, thực tế chỉ còn cao hơn mực nước biển trung bình 0,8m. Với tốc độ chìm hiện nay, nước biển sẽ "xóa" khoảng cách 0,8m này trong 57 năm tới. Điều này đồng nghĩa số người dân chịu ảnh hưởng bởi nước biển dâng ở đây tăng gấp đôi so với dự báo trước đó, là 24 triệu người phải bỏ xứ di dân…

Hoàng tóm tắt một số báo cáo khoa học về các vấn đề hiện tại của sông Mekong, về dòng Cửu Long Giang… Do nắm khá kỹ tài liệu, và có chuẩn bị truóc, nên Hoàng không cần phải nhìn vào giấy đọc, chính vì thế anh nói tự nhiên, thuyết phục, truyền cảm hứng, sinh viên nghe khá nghiêm túc, nhiều cầu hỏi giao lưu, nhiều em còn ghi chép… Nhưng Hoàng thấy thú vị nhất là vừa nói chuyện, vừa giao lưu với sinh viên, anh thi thoảng quan sát phía Phù Sa đang ngồi, cô nghe chăm chú, khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô, cô nheo mắt tỏ ý “em biết anh đang nhìn em”, cô y hệt một nữ sinh bởi sự duyên dáng, trẻ trung, và có chút lí lắc, nhưng Hoàng còn nhận thấy ở cô tiềm ẩn rất nhiều cá tính đặc biệt, anh nhất định sẽ khám phá.

Hoàng khá bất ngờ, khi Phù Sa được giới thiệu lên giao lưu với sinh viên không phải là liên quan đến dự án cô đang thực hiện ở Việt Nam, thì ra cô không chỉ là một kỹ sư IT tài năng, mà cô còn là thủ lĩnh, là linh hồn của một group trên mạng xã hội, tập hợp cả mấy chục ngàn sinh viên các trường Đại học thuộc miền châu thổ Cửu Long Giang, vận động tuyên truyền người dân “Sống sạch”, “Tiêu dùng thông minh”, “Tình yêu với đất”… Hoàng bị thuyết phục bởi cách cô vừa nói vừa chứng minh rất sinh động, từ màn hình led, phim slide, đến cả đồ vật thật thị phạm, và anh thật sự bị cô chinh phục.

Khi nói về “Tiêu dùng thông minh”, cô nói đến tác hại của chất thải nilon- nhựa với môi trường, di hại cả ngàn năm chứ không chỉ vài ba năm... Rồi Phù Sa đưa những mẫu ống hút bằng giấy có thể tự hủy trong nước rất nhanh, hay những bao túi đưng hàng hóa, thực phẩm ăn liền… được làm bằng cây năn, cây lác, lục bình, lá chuối, lá khoai nước, lá sen, lá súng…, những vật liệu có sẵn ở địa phương, lại thân thiện với môi trường, không gây độc hại với người dùng. Cứ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chưa hết, khi nói về “Tình yêu với đất”, cô truyền thông điệp bằng những clip được chuẩn bị khá chu đáo và chi tiết, là âm nhạc, mỹ thuật, văn chương, sân khấu, điện ảnh, múa…, để mọi người càng yêu hơn mảnh đất mình sinh ra lớn lên, mảnh đất nuôi dưỡng các thế hệ tiếp nối, để có ý thức bảo vệ giữ gìn…

Hoàng trước giờ chỉ đơn thuần nghĩ truyền đạt bằng các tài liệu khoa học, bằng ngôn ngữ chuyên ngành, thì nay cũng bị chính cô thuyết phục, khám phá ra một style thông tin khoa học bằng nghệ thuật dễ “vào” hơn lý thuyết khô cứng, dễ “động lòng” cộng đồng hơn. Cô gái Phù Sa này còn tiềm ẩn những gì nữa đây?

phusatinhyeu4

Chưa khi nào tham dự các cuộc giao lưu mà Hoàng lại mong mau kết thúc như lần này. Kỳ thiệt. Hoàng tự cười nhạo mình. Nhưng quả thật, Hoàng rất muốn được gặp Phù Sa, được bên cạnh cô, nói với cô nhiều điều Hoàng chưa từng bao giờ nói với cô gái nào… Phù Sa như một loại trầm tích đặc biệt đang dần tràn ngập ào ạt đổ vào trong tâm trí Hoàng, cảm giác có một ngừoi con gái luôn làm cho mình bị động, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, và còn không thể đoán biết điều gì sẽ đến cho Hoàng lần đầu tiên ý nghĩ sẽ chinh phục người con gái này.

- Em có biết là anh đi tìm em muốn lật tung cả Sài Gòn, cả mạng Facebook mà em thì như trầm tích Mekong, lặn sâu luôn…

- Thế anh vào Facebook tìm nick gì?

- Phù Sa…

- Oh, thế thì sao mà ra… Là Mekong Alluvial, trong ngoặc đơn Phù Sa Việt Nam. Em đề nick tiếng Anh để còn tiện trao đổi với bạn bè ngoại quốc. Anh quên em là “công dân toàn cầu” à…

- Giờ thì anh đã tìm được em rồi, không để em lặn đâu…

- Anh có biết tên em và tên anh là gói cả lịch sử miền đất đồng bằng châu thổ Cửu Long Giang này đó đa.

- Là sao? Em là Phù Sa thì anh có thể hiểu, nhưng tên anh là Hoàng…

- Không lẽ em phạt anh, bắt vào thư viện đọc lịch sử Việt… Này nha. Tên anh là Nguyễn Hoàng, là tên của Chúa Tiên, vị Chúa sáng lập triều Nguyễn, và đã có tầm nhìn chiến lược, mở cõi về phương Nam. Vì thế mà giờ có anh và em ngồi đây… 

- Anh không đọc đâu, giờ em làm từ điển sống về lịch sử giúp anh nha.

- Anh khôn thế.

- Thế Em và Anh cùng hiệp sức giúp miền châu thổ Cửu Long Giang này giữ mãi màu xanh trù phú có được không?

- Dạ anh… Mình ngoéo tay nha. Ai không giữ lời, nghỉ chơi.

Hoàng đã có Phù Sa, và với anh, đó là một tình yêu sâu đậm, không chỉ riêng cho trái tim anh, hạnh phúc cuộc đời của anh, mà còn như niềm tin về tương lai miền châu thổ Cửu Long Giang quê hương anh sẽ mãi là miền phù sa châu thổ  trù phú xanh tươi.

© Hoài Hương – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Phật độ người hữu duyên

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top