Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Làm ơn hãy yêu thương bản thân thêm nhiều chút nữa

2020-04-24 01:35

Tác giả: Nhã Điềm


blogradio.vn - Nếu chân có mỏi, thì dừng lại nghỉ rồi đi tiếp. Nếu có vấp ngã, thì ngẫm rồi đi tiếp. Nếu chưa đủ yêu bản thân, thì yêu đi rồi hẵn đi tiếp. Chẳng cần chạy, chẳng cần đuổi theo ai, đường là của mình, mình cứ đi, từ từ chậm rãi, rồi sẽ đến đích. Chỉ cần không từ bỏ, chỉ cần đi tiếp, nhất định sẽ đến.

***

Tiếng đồng hồ báo thức reo trong không gian yên tĩnh càng làm cho nó ầm ĩ và đột ngột. Khi ngày mới chưa bắt đầu, tôi đã phải thức dậy để chuẩn bị cho tương lai.

Cuộc sống của tôi là một vòng lặp tẻ nhạt và vô vị, như một chiếc đồng hồ ở góc nhà đang cần cù đếm từng giây từng phút. Một ngày bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức, cố lưu luyến chút hơi ấm từ chiếc chăn bông mẹ vừa giặt vẫn còn thơm nước xả và mùi nắng, rồi chợt bật dậy như một chiếc lò xo được giải phóng sau khi bị nén cực đại vì nhớ ra hôm nay có bài kiểm tra, ngẩn ngơ hơn tiếng đồng hồ trên xe buýt để đến trường. Học. Ăn. Lại dành hàng giờ đồng hồ trên xe buýt về nhà vì kẹt xe, và vội bữa cơm vào bụng, tắm vội chút nước để nộp kịp deadline, đến lúc đặt lưng xuống giường mới chợt nhận ra, một ngày của tôi kết thúc bằng việc đặt báo thức cho sáng hôm sau.

yeu-ban-than-2

Hai mươi tuổi, đã trưởng thành, nhưng cũng chưa đủ lớn. Cái trưởng thành nửa vời ấy sẽ đốt cháy nhiệt huyết trong từng tế bào, bùng nổ nguồn năng lượng mạnh mẽ và kích thích sự sáng tạo tiềm tàng của một người trẻ, nhưng cũng chính nó đã làm nản chí những kẻ ngông nghênh, kéo tụt bước chân của người chưa đủ chín chắn và trách nhiệm với bản thân. Và nỗi lo lắng của tuổi hai mươi, cũng khác…

Đó là bắt kịp chuyến xe để không bị trễ giờ học của một giảng viên nổi tiếng khó tính nhất khoa. Đó là những nốt mụn tuổi dậy thì chữa mãi không hết dù có đi da liễu và uống hàng đống thuốc. Là thấy mẹ nhìn một chiếc áo treo trong cửa hàng cứ tấm tắc khen ngợi nhưng không dám mua vì sắp đóng học phí cho con. Là lỡ làm đổ nước lên người khách trong giờ làm thêm. Áp lực của tuổi hai mươi phải chịu, chưa phải là khởi nghiệp thất bại hay không tìm được việc làm, mà là học mãi một môn nhưng vẫn không qua, dù có ngày đêm chăm chỉ bỗng chốc nhận ra nỗ lực của mình chỉ là vô ích… Đối với nhiều người, họ chỉ gục ngã trước những thứ thật sự to lớn và khủng khiếp, nhưng thế giới này quá rộng lớn, còn linh hồn tôi thì nhỏ bé, và hẳn là nhiều người trong cuộc sống này cũng giống tôi, bị đánh gục vì những điều bình thường, đơn giản.

yeu-ban-than-3

Ngồi trên xe buýt để ngắm nhìn thế giới, đó là lúc tôi cảm thấy con người thật phi thường. Trong xe, người người chen nhau từng khoảng trống vì không muốn lãng phí thêm mười lăm phút chờ chuyến sau. Xe thắng, họ tiến tới, xe đi, họ bị quán tính đẩy lùi về sau, nhưng họ vẫn đứng vững. Họ như những con cá mắc lưới, mấy chục con cá bị bao lấy và bắt giữ, ngoài kia, vô vàng con cá cũng đang bị tiền tài, vật chất giam lỏng. Tôi thấy thương cho chính mình, bị cuộc sống buộc trở thành một con cá của nó.

Đôi khi tôi muốn buông xuôi tất cả để làm những điều mình thích, bỏ mặc hàng đống bài tập để chơi game thâu đêm, chẳng cần đến trường mà dành thời gian để đi đến những nơi thật xa, đi đến tận cùng của đất nước để ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ khiến tôi ngỡ ngàng và thưởng thức mọi món ăn làm từ phô mai hoặc sô-cô-la. Thay vì ngồi trong văn phòng để nhập số liệu, cố căng đôi mắt đã mỏi và đỏ lừ vì sử dụng máy tính thời gian dài, sợ nhập thiếu một chữ số cũng đủ ôm trong người món nợ khủng, tôi lại thích mở một cửa hàng bán quần áo do tôi tự thiết kế, và mỗi tối nhâm nhi chút trà để viết linh tinh mấy thứ ngăn nắp của một ngày lộn xộn. Đó là mơ ước của tôi, nhỏ bé và nhẹ nhàng. Nó, cũng là liều thuốc tăng lực mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện từ bỏ.

yeu-ban-than-4

Thật ra, tôi đã từng bị trầm cảm và tôi đã vượt qua nó, một mình. Không phải cha mẹ tôi không quan tâm, mà do tôi là một người hướng nội, tôi không thích chia sẻ. Đến tận bây giờ, chưa có bất cứ người nào trong cuộc sống của tôi biết rằng, tôi đã từng có ý định tự tử, một suy nghĩ đáng sợ đến chừng nào. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, tôi đã chiến thắng, bằng cách riêng của tôi. Sau này, khi áp lực của cuộc chạy đua đuổi kịp bước chân người khác khiến tôi mệt mỏi, tôi sẽ lại dùng nó, và tôi biết, nó vẫn luôn hiệu quả.

Đó là cho phép bản thân dừng lại! Nhìn một cách tích cực, vấp ngã cũng như một dịp để nghỉ ngơi, nó tốt đấy chứ. Tôi không cần nhìn theo bước chân người khác và đuổi kịp họ, chẳng cần từ phía sau để khát khao đứng ở vị trí của họ mà quên đi giá trị của bản thân. Ngã, để đau, mà tỉnh. Tỉnh táo nhận ra ý nghĩa tồn tại của bản thân, sống làm sao để không bị cuốn vào guồng quay của chủ nghĩa tôn thờ vật chất. Và quan trọng hơn, ngã, để dừng lại, thở.

Tôi đã từng cầu xin tôi, làm ơn hãy yêu thương bản thân thêm nhiều chút nữa đi. Và bạn biết không, tôi đã thực sự sống lại! Tôi không còn là người đau chân chỉ nghĩ đến cái chân đau của mình, tôi đã bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh mình. Rồi chợt giật mình nhận ra, thì ra nó đẹp đến kì lạ.

yeu-ban-than-5

Bất chợt bắt gặp những tia nắng đang chảy tràn trên từng ô kính của nhà cao tầng trong lúc chờ đèn đỏ cũng làm tim hẫng mất một nhịp vì vẻ đẹp đơn sơ bình dị của nó. Mấy bụi hoa dại bên lề con đường mà tôi đã đi mười mấy năm, bây giờ tôi mới phát hiện. Nó còn đẹp hơn cả những bó hoa hồng đắt tiền tôi thấy đẹp vô cùng nhưng chẳng bao giờ dám mua. Hoa dại tuy không rực rỡ, song lại mang một vẻ đẹp cần đủ sự tinh tế để nhận ra.

Đừng vì ganh tị với người khác mà ép bản thân phải đuổi theo. Giống như trong không gian tối, người ta chỉ để ý đến những tia sáng vô tình lọt qua khe cửa khép hờ mà quên đi những mảnh bụi li ti đang nhảy múa dưới tia nắng, tự do và vui vẻ.

Nếu chân có mỏi, thì dừng lại nghỉ rồi đi tiếp. Nếu có vấp ngã, thì ngẫm rồi đi tiếp. Nếu chưa đủ yêu bản thân, thì yêu đi rồi hẵn đi tiếp. Chẳng cần chạy, chẳng cần đuổi theo ai, đường là của mình, mình cứ đi, từ từ chậm rãi, rồi sẽ đến đích. Chỉ cần không từ bỏ, chỉ cần đi tiếp, nhất định sẽ đến.

© Nhã Điềm – blogradio.vn

Xem thêm: Cô gái nhỏ của tôi, em đừng khóc nữa!

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Nhã Điềm

Người khác chật vật với tình yêu, còn tôi thì bận lòng với những thức sống sặc mùi tiền giấy và thói đời vô thường của thời đại.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top