Mình từng thân đến thế, sao gượng gạo thế này?
2020-09-24 01:28
Tác giả: Nhã Điềm
blogradio.vn - Ngày bạn thân có bạn thân mới, chắc hẳn ai cũng sẽ giống tôi, giằng xé giữa hai sự lựa chọn. Nhưng đôi khi từ bỏ lại là câu trả lời bản thân thấy hợp lí nhất lúc đó. Từ bỏ một mối quan hệ thân thiết thật ra vô cùng khó, khó bởi chính những kỉ niệm đã có với nhau. Nhưng giữa chúng tôi từ khi nào không còn sự kết nối mà là gượng gạo thì cố gắng đến mấy tình bạn ấy vẫn sẽ vỡ tan.
***
Có người nói, cảm giác khi bạn thân có bạn thân mới, giống như thất tình vậy. Hụt hẫng và nuối tiếc. Đến bây giờ có lẽ tôi đã hiểu được điều ấy. Tôi đã từng có những người bạn rất thân thiết nhưng tất cả chỉ dừng lại ở “đã từng” vì giờ đây tôi và bạn như hai người dưng, không hơn không kém.
Năm nhất Đại học, mới lên thành phố chưa đến một tháng, mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm đối với tôi. Một Sài Gòn ồn ào vào ban ngày và náo nhiệt khi đêm xuống, một Sài Gòn với hàng trăm tuyến xe buýt và những con đường một chiều vòng vèo nối nhau.
Đến trường mỗi ngày đã là một việc không hề dễ dàng đối với một đứa con gái nhà quê như tôi. Bởi vì nhút nhát nên tôi không kết bạn được với ai. Mỗi ngày bắt hai chuyến xe buýt để đến trường, học một mình, ăn một mình, chạy cơ sở một mình.
Một môi trường xa lạ, những con người xa lạ và tôi không có cách nào hòa nhập vào cuộc sống mới. Cả một học kì đầu tiên trôi qua ở Đại học là cô đơn và lặng lẽ.
Thật may mắn, điều tồi tệ này không kéo dài quá lâu. Mọi người đã đến và đem lại cho tôi thật nhiều niềm vui. Chẳng biết chúng tôi thân nhau từ bao giờ, có lẽ là khi có đứa trong nhóm bắt đầu đảm nhiệm việc tìm tài liệu học tập, là trong cái đêm trước ngày đi chơi của lớp. Tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ biết khi ấy tôi đã phấn khích cả một buổi tối.
Sau đó chúng tôi đã rất thân với nhau,thân như hình với bóng, khoảng thời gian đó cuộc sống của tôi tràn ngập trong tiếng cười. Dường như mọi người trong lớp đều biết đến chúng tôi là những người bạn thân thiết. Và còn gì vui hơn nữa, khi tất cả cùng nhau nhận học bổng của trường.
Tôi đã bắt đầu những mơ mộng của một người con gái luôn chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân, mơ về một viễn cảnh tốt đẹp mà nơi đó có tất cả chúng tôi, cùng với nhau.
Hình như tôi chưa từng cười nhiều như thế, hình như tôi chưa từng nói nhiều như thế, hình như tôi chưa từng tự tin và biết chăm chút bản thân mình như thế.
Khoảng thời gian đẹp đẽ đó, tôi học được rất nhiều thứ, được đi đến nhiều nơi và trải nghiệm được nhiều điều thú vị. Một người bạn cũ hỏi thăm tình hình học tập của tôi, tôi đã không ngần ngại khoe với cô ấy cuộc sống Đại học nhiều màu sắc và vui vẻ như thế nào khi có những người bạn mới. Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ mọi người đã có bạn thân mới và tôi dường như trở thành một người thừa trong nhóm bạn thân của mọi người.
Nhóm chat của chúng tôi đã không hoạt động từ rất lâu, đã quá lâu để nhớ ra. Thật ra còn chưa hết một học kì nhưng những tiếc nuối đã khiến ước lượng thời gian trong kí ức của tôi bị kéo dãn ra.
Tôi đã nghĩ chuyện chúng tôi thân nhau đã rất lâu về trước rồi. Tôi nghe mọi người bàn nhau về một môn học khá khó và tôi cũng muốn tham gia nhưng vô tình phát hiện ra mọi người rủ nhau cùng đi học nhóm trong một nhóm chat riêng. Và thật đáng tiếc khi tôi không hề biết đến sự tồn tại của nhóm chat chat đó.
Trên lớp mọi người cười nói với nhau một việc gì đó mà tôi không biết, cùng bàn về nhau về một người nào đó tôi cũng chưa từng gặp. Việc mà tôi có thể làm tốt nhất là lặng lẽ ngồi làm bài để không cảm thấy ngượng ngùng.
Vào một ngày cùng nhau ngồi làm bài tập trong quán cà phê, mọi người bàn với nhau về một chuyến đi trong ngày rất sôi nổi, chỉ là không nhắc đến tôi mà thôi.
Ngày bạn thân có bạn thân mới, chắc hẳn ai cũng sẽ giống tôi, giằng xé giữa hai sự lựa chọn. Nhưng đôi khi từ bỏ lại là câu trả lời bản thân thấy hợp lí nhất lúc đó. Từ bỏ một mối quan hệ thân thiết thật ra vô cùng khó, khó bởi chính những kỉ niệm đã có với nhau. Nhưng giữa chúng tôi từ khi nào không còn sự kết nối mà là gượng gạo thì cố gắng đến mấy tình bạn ấy vẫn sẽ vỡ tan.
© Nhã Điềm - blogradio.vn
Xem thêm: Tuổi trẻ là không được từ bỏ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Là vì em yêu anh
Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.
Chuyện ngày mưa
Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.
Đất và nước
Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.
Mùa thu vắng em
Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.
Người thầy đầu tiên
Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.
Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa
Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.
Anh yêu Đất nước, anh yêu em
Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.
Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+
Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?
Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta
Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.
Mẹ còn trong trái tim con
Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.