Tình bạn của chúng ta
2017-06-25 01:30
Tác giả:
Lục lại ảnh cũ, những ngày tháng cấp ba chợt ùa về trong tớ. Tình bạn của chúng mình cũng đã già thêm một tuổi rồi, đấy nhỉ? Cậu còn nhớ không? Những ngày ngủ gà ngủ gật trên lớp học, la liệt với đống tài liệu, gió bay qua mà chỉ mong mất đi một tờ cho đỡ học… Những buổi chiều buồn cùng nhau tắm mưa, ăn ổ bánh mì, ly trà sữa rồi chạy ù ra biển chỉ để ngắm hoàng hôn cuối ngày.
Nhưng rồi, dù tháng ngày học trò đã cách xa, nhưng tình bạn của tớ và cậu thì vẫn còn đó, nguyên vẹn như chưa từng có một vết xước nào.
Cậu là người kiệm lời, nhưng những lời nói của cậu luôn làm tớ ấm lòng nhất. Tớ chả cần phải nói gì nhiều, chỉ cần nhìn bản mặt tớ là cậu đã bảo: “Ngồi xuống đây, có chuyện gì kể tớ nghe nào.”
Đôi khi không cần hỏi, cậu đã biết tớ đang gặp phải chuyện gì. Và lúc nào cũng vậy, cậu sẽ là một bờ vai vững chãi cho tớ dựa vào, là người tư vấn cho những mối tơ vò của tớ, và đôi khi cũng là động viên giúp tớ vượt qua bằng câu nói muôn thuở: “Cố lên gái, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi.”
Tớ phải đặc biệt và trân trọng đặt cho cậu dạnh hiệu “người hai mặt”. Vì sao ư? Cậu biết rồi đó, người đưa ra những lời tử tế nhất là cậu, và cậu cũng chính là người hay trở mặt bêu xấu tớ nhanh nhất. Nhưng bằng một cách nào đó, cậu luôn khiến tớ cười sặc sụa vì những lời lẽ chọc ghẹo cố tình ấy. Và cuối cùng, tớ chả có cơ hội để giận dỗi với cậu được lâu.
Cậu là người biết hàng trăm khuyết điểm của tớ những sẽ chẳng bao giờ đem ra trêu ghẹo mà nhẹ nhàng nhắc nhở tớ và động viên bằng một điểm mạnh nào đó. Là một bà cô khó tính thường xuyên đưa ra những lời khuyên về cách ăn mặc theo tớ là “cá tính”. Đôi khi cả hai đã có hàng tá những tranh cãi nãy lửa xoay quanh chỉ một vấn đề nhỏ.
Cậu là người thấu hiểu tớ nhất, đôi khi còn hơn cả ba mẹ tớ. Là người cảm nhận được những nỗi đau của riêng tớ mà không cần phải nói ra. Đôi lúc là điểm tựa niềm tin cho tớ trong những ngày bão lòng chợt ùa về. Có phải vì thế mà có người đã từng bảo rằng: “Ai cũng lắng nghe điều bạn phải nói. Bạn bè lắng nghe điều bạn nói. Bạn thân lắng nghe điều bạn không nói.”
Hạnh phúc không được tính bằng những nơi ta đặt chân đến mà là những khoảnh khắc hạnh phúc bên những người ta yêu thương. Những mảnh đất in hằn dấu chân tụi mình tớ không nhớ hết, nhưng những khoảnh khắc mà cả hai cùng nhau trải qua thì vẫn còn mãi trong tim tớ. Đôi khi, tớ chợt nhận ra, tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu gấp bội lần.
Mỗi người luôn có một hoặc vài tài khoản quan hệ. Và tùy vào cách chúng ta hành động thông qua những cử chỉ và lời nói mà tài khoản quan hệ ấy sẽ càng nới rộng thêm. Cậu và tớ hình như ít khi nào tặng cho nhau những món quà nhỏ xinh nào, ngoại trừ những dịp sinh nhật, nhưng với tớ, những gì cậu làm cho tớ còn nhiều hơn những thứ mang tên vật chất ấy. Chỉ cần một lời hỏi han đúng lúc, chỉ cần một cái đầu lắng nghe vừa đủ, một bờ vai để tựa vào. Với tớ, chỉ cần như vậy là đủ cho một tài khoản quan hệ mang tên “tình bạn chúng mình”.
Giờ thì cậu đang học ở một nơi khá xa, cách tớ hơn một ngày xe đường dài, nhưng hình như khoảng cách của địa lý không hề tồn tại với cả tớ và cậu. Và mỗi khi tớ có chuyện buồn, cậu lại như cơn nắng sau cơn mưa rào chợt thoáng qua, làm tớ nhanh chóng quên nỗi buồn mà mạnh mẽ vượt qua. Dù rằng, cậu chỉ nói một câu ngắn gọn: “Cố lên, rồi sẽ ổn cả thôi.”
Gửi đến cậu và tình bạn chúng mình lời cảm ơn chân thành nhất.
Thân thương.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.
Mùa trăng năm ấy
Dưới ánh trăng to tròn, tất cả mọi trái tim đều chất chứa tình yêu thương, hát nghêu ngao cho nhau nghe, những đứa trẻ như mẹ thi nhau giơ tay lên hát để được kẹo… tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng trống tùng tùng trong ánh đèn lấp lánh của những chiếc đèn ông sao.
Đã nắng rồi, Đà Nẵng!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc
Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.
Vắng bóng ba
Nếu có kiếp sau thì con vẫn mong là tiếp tục làm con gái của ba, nhưng con hứa sẽ ngoan hơn và không làm ba phải buồn lòng nữa.
Có những mối quan hệ đang dần lụi tàn
Tôi đã từng không tin, ngờ vực, “nó đẹp vậy mà đâu chỉ vì vài thứ ngoài kia mà khiến nó lụi tàn chớ”. Nhưng giờ tôi tin rồi, nó cứ thế mọc lên những bức tường chắn vô hình chặn đi những âm thanh, ánh sáng giữa những con người với nhau, tạo ra những khoảng lặng vô tình.