Tình bạn của chúng ta
2017-06-25 01:30
Tác giả:
Lục lại ảnh cũ, những ngày tháng cấp ba chợt ùa về trong tớ. Tình bạn của chúng mình cũng đã già thêm một tuổi rồi, đấy nhỉ? Cậu còn nhớ không? Những ngày ngủ gà ngủ gật trên lớp học, la liệt với đống tài liệu, gió bay qua mà chỉ mong mất đi một tờ cho đỡ học… Những buổi chiều buồn cùng nhau tắm mưa, ăn ổ bánh mì, ly trà sữa rồi chạy ù ra biển chỉ để ngắm hoàng hôn cuối ngày.
Nhưng rồi, dù tháng ngày học trò đã cách xa, nhưng tình bạn của tớ và cậu thì vẫn còn đó, nguyên vẹn như chưa từng có một vết xước nào.
Cậu là người kiệm lời, nhưng những lời nói của cậu luôn làm tớ ấm lòng nhất. Tớ chả cần phải nói gì nhiều, chỉ cần nhìn bản mặt tớ là cậu đã bảo: “Ngồi xuống đây, có chuyện gì kể tớ nghe nào.”
Đôi khi không cần hỏi, cậu đã biết tớ đang gặp phải chuyện gì. Và lúc nào cũng vậy, cậu sẽ là một bờ vai vững chãi cho tớ dựa vào, là người tư vấn cho những mối tơ vò của tớ, và đôi khi cũng là động viên giúp tớ vượt qua bằng câu nói muôn thuở: “Cố lên gái, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi.”
Tớ phải đặc biệt và trân trọng đặt cho cậu dạnh hiệu “người hai mặt”. Vì sao ư? Cậu biết rồi đó, người đưa ra những lời tử tế nhất là cậu, và cậu cũng chính là người hay trở mặt bêu xấu tớ nhanh nhất. Nhưng bằng một cách nào đó, cậu luôn khiến tớ cười sặc sụa vì những lời lẽ chọc ghẹo cố tình ấy. Và cuối cùng, tớ chả có cơ hội để giận dỗi với cậu được lâu.
Cậu là người biết hàng trăm khuyết điểm của tớ những sẽ chẳng bao giờ đem ra trêu ghẹo mà nhẹ nhàng nhắc nhở tớ và động viên bằng một điểm mạnh nào đó. Là một bà cô khó tính thường xuyên đưa ra những lời khuyên về cách ăn mặc theo tớ là “cá tính”. Đôi khi cả hai đã có hàng tá những tranh cãi nãy lửa xoay quanh chỉ một vấn đề nhỏ.
Cậu là người thấu hiểu tớ nhất, đôi khi còn hơn cả ba mẹ tớ. Là người cảm nhận được những nỗi đau của riêng tớ mà không cần phải nói ra. Đôi lúc là điểm tựa niềm tin cho tớ trong những ngày bão lòng chợt ùa về. Có phải vì thế mà có người đã từng bảo rằng: “Ai cũng lắng nghe điều bạn phải nói. Bạn bè lắng nghe điều bạn nói. Bạn thân lắng nghe điều bạn không nói.”
Hạnh phúc không được tính bằng những nơi ta đặt chân đến mà là những khoảnh khắc hạnh phúc bên những người ta yêu thương. Những mảnh đất in hằn dấu chân tụi mình tớ không nhớ hết, nhưng những khoảnh khắc mà cả hai cùng nhau trải qua thì vẫn còn mãi trong tim tớ. Đôi khi, tớ chợt nhận ra, tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu gấp bội lần.
Mỗi người luôn có một hoặc vài tài khoản quan hệ. Và tùy vào cách chúng ta hành động thông qua những cử chỉ và lời nói mà tài khoản quan hệ ấy sẽ càng nới rộng thêm. Cậu và tớ hình như ít khi nào tặng cho nhau những món quà nhỏ xinh nào, ngoại trừ những dịp sinh nhật, nhưng với tớ, những gì cậu làm cho tớ còn nhiều hơn những thứ mang tên vật chất ấy. Chỉ cần một lời hỏi han đúng lúc, chỉ cần một cái đầu lắng nghe vừa đủ, một bờ vai để tựa vào. Với tớ, chỉ cần như vậy là đủ cho một tài khoản quan hệ mang tên “tình bạn chúng mình”.
Giờ thì cậu đang học ở một nơi khá xa, cách tớ hơn một ngày xe đường dài, nhưng hình như khoảng cách của địa lý không hề tồn tại với cả tớ và cậu. Và mỗi khi tớ có chuyện buồn, cậu lại như cơn nắng sau cơn mưa rào chợt thoáng qua, làm tớ nhanh chóng quên nỗi buồn mà mạnh mẽ vượt qua. Dù rằng, cậu chỉ nói một câu ngắn gọn: “Cố lên, rồi sẽ ổn cả thôi.”
Gửi đến cậu và tình bạn chúng mình lời cảm ơn chân thành nhất.
Thân thương.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.