Vé đi thiên đường
2021-02-02 01:30
Tác giả:
Huyen Khanh
blogradio.vn - Vẫn nằm yên trong danh sách close friends của nhau, nhưng nói chuyện với nhau dần chỉ còn là những câu ngắn ngủi. Gặp nhau nhờ âm nhạc nhưng có vẻ tôi và anh đều dùng âm nhạc để quên nhau đi, chẳng hiểu sao lại vậy.
***
Âm nhạc vốn là thứ gì đó thật kì diệu. Nó có thể đưa một tâm hồn thất vọng tìm đến nơi nào đó tươi sáng hơn. Cũng có thể kết nối mấy con người cùng sở thích. Mà, càng có thể kéo hai trái tim muốn đập chung một nhịp nữa. Nhạc làm người ta biết yêu, biết hờn, biết trân quý nhau thì phải.
Tình yêu từ âm nhạc cũng thật diệu kì. Kiểu, lạ lẫm, thú vị, thoải mái, nhẹ nhàng và đáng yêu. Ở bên nhau, những bài hát giống như chất kết dính kì lạ vậy. Chiếc tai nghe nhỏ bé nối dần khoảng cách, ít nhất là hai cái tai. Vốn xa cách mà, tự nhiên thôi, ta sẽ chẳng đoán trước được phút giây nào nhạc đưa đôi người gần nhau cả.
Và dẫn dắt như thế, cũng chỉ để cho một câu chuyện tình.
Tôi và anh. Anh và tôi. Đàn và hát. Nhạc và nhạc. “Đôi nghệ sĩ”. Tự nhiên thấy tự hào, vì nghệ sĩ không phải cái danh dễ gì có được. Tôi hát, mê cả diễn xuất, tự tin sẵn sàng làm nhiều thứ, miễn là nghệ thuật thì luôn luôn. Còn anh là một nghệ sĩ thực thụ: nhạc sĩ, nhà văn, nhiếp ảnh gia, thậm chí còn có một chất giọng đặc biệt như có cái cá tính riêng không giống ai nữa.
Chuyện dài ra phết.
Tháng nào đó, 2019.
Gặp nhau trong một câu lạc bộ nhạc mới mở, chúng tôi như một cái duyên tình cờ vậy. Nhưng mà quả thật mấy chỗ như vậy dễ se duyên lắm, đặc biệt còn tập trung vào đàn hát thì sa vào lưới tình là chuyện thường niên. Gặp gỡ, chuyện trò, thân thiết, rồi nảy sinh tình cảm. Vẫn là quy trình thế thôi, hồi đấy tôi từng chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Nhưng nó lại khác, đi chệch hướng với suy nghĩ và trái tim dễ sa ngã của tôi. Rốt cuộc 6 tháng quen nhau, quay ra quay lại, chỉ có tôi thích anh. Tôi thích cách anh yêu và làm nhạc. Hấp dẫn và thu hút vô cùng. Tôi thích cách anh nhìn cuộc sống bằng đôi mắt nghệ thuật. Tôi muốn là người bên cạnh anh mỗi lúc cảm thấy tiêu cực… Mà chúng tôi còn có một điểm chung nữa, không nhớ nổi chuyện gì xảy ra nhưng đã có một buổi như thế: Hồ Tây.
29.1.2019
Mấy chuyện tình cảm bắt đầu từ Hồ Tây thường được ca ngợi là thơ mộng, thoải mái hay thích thú lắm. Tôi cũng mong thế. Hôm ấy là mùng năm Tết âm. Đứng trước tủ quần áo 40 phút, may mà tôi vẫn ra khỏi nhà được và phóng thật nhanh đến điểm hẹn. Sáng se lạnh, gió xuân mơn man qua từng tán cây, không nhớ cây gì, nhưng nhìn cây rung rinh hệt như trái tim tôi lúc này vậy. Nắng xuân cũng nhảy nhót chẳng khác gì sự háo hức của đứa con gái ngu nghếch. Đến nơi. Anh mặc áo khoác đen, vẫn là cái độ đẹp trai chỉ những người nghệ sĩ mới có được.
- Đi xe buýt nhé, ấm hơn. Lên hồ rồi đi bộ vì tao thích thế. Đàn hát trên đấy, chill.
.jpg)
Hợp nhau quá xá. Chuyến xe buýt băng qua Kim Mã, rồi đi đường thẳng lên Hồ Tây. Cảm giác ngại ngùng cũng băng qua từng ấy con đường, ngắm đủ cả mái tóc, bàn tay, đôi giày và đủ mọi nét mặt của anh chàng. Bánh xe lăn, mấy con phố vốn tấp nập giờ vắng hiu chỉ đủ lắng nghe tiếng gió rít, tiếng gọi trẻ con dậy chuẩn bị đi chơi Tết vài nơi. Không gian mang đến cảm xúc kì lạ nhất thế giới: bồn chồn nhưng bình yên cực kì.
- Lạnh không, túi áo tao còn trống nhé.
Một giây. Hai. Ba. Mười giây. Tôi đơ, một trăm phần trăm. Anh vốn là người ít nói, vì thế lúc nào tôi cũng để ý đến mọi lời người con trai này nói ra. Giờ nhớ lại hóa ra mình không mơ, tay tôi nằm trọn trong túi áo khoác màu đen ấy, hồi hộp. Tim tôi nằm trọn trong ánh mắt ấy, lâng lâng. Như có thanh âm từ đâu đó vọng lại trong khoảnh khắc, trong tiếng nhẩm hát của anh? Trong tiếng nhạc radio trên xe buýt? Hay trong trái tim tôi?
Rồi chúng tôi đến Hồ Tây. Sáng sớm nên cũng vắng hơn bình thường, thi thoảng mới thấy một khu các cụ tập dưỡng sinh với đi bộ. Chỉ còn lại phong cảnh thiên nhiên đẹp đến yên bình, còn tôi và anh. Cảnh dịu dàng lắm, ở đây là mặt trời ấm áp này, ở đó là gió xuân se lạnh, ở kia lại là những khu hàng quán liền kề quen thuộc của Hồ Tây. Nhưng Tết nhất thì cũng đóng cửa kha khá. Tôi đi cạnh anh, một lúc rồi mỏi. Hai đứa chui vào một góc bên hồ, anh đàn tôi hát. Những bài hát indie chậm chạp mà dễ chịu, từng lời hát như gieo tình yêu vào tim tôi một cách thẳng tắp, không hề gặp khó khăn. Hai đôi Converse đen khẽ chạm nhau. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn gửi mùa giữ hộ.
- Anh, em muốn nói từ lâu, ừm, nhưng mà, cho em mượn đàn chút.
Anh dừng guitar, nhìn chằm chằm. Hình như không bất ngờ.
- Tặng anh bài hát này. Em thích anh.
Và tôi hát, bài “Vé đi thiên đường” vì tôi biết anh thích Ngọt lắm. Âm nhạc dạy tôi tự tin thế này đấy, phù.
- Anh biết mà. Nhưng, anh chỉ biết thôi, anh không biết làm gì hơn thế. Đi cùng nhau từ bây giờ thì nhiều thứ lắm. Chi bằng thích ở nhà ngủ thì ngủ rồi thích alo thì anh ra liền. Đặc biệt là nhạc. Nhé, nghĩ ít thôi.
Lần đầu thấy con người này nói dài như vậy. Tim hẫng vài nhịp. Nhưng gió cứ lại vi vu, sượt qua mái tóc đen hun hút. Mặt hồ vẫn yên ả. Gợn sóng. Lòng cũng thế.
Như bao người con gái bình thường thôi, tôi biết đấy là dừng lại rồi. Vẫn nằm yên trong danh sách close friends của nhau, nhưng nói chuyện với nhau dần chỉ còn là những câu ngắn ngủi. Gặp nhau nhờ âm nhạc nhưng có vẻ tôi và anh đều dùng âm nhạc để quên nhau đi, chẳng hiểu sao lại vậy.
Cũng và, dần rồi không còn gần nhau như thế. Khoảng cách lớn hơn. Như khoảng cách từ nhà tôi đến Hồ Tây vậy, thế mà tôi vẫn cứ đi.

Gần một năm sau.
Tôi giờ là chủ tịch một câu lạc bộ nghệ thuật rất lớn. Bận bịu với nhạc, quản lí rồi hàng đống kế hoạch sự kiện, chẳng bao giờ đếm xuể đến yêu đương. Tại tôi tự mình cảm thấy bản thân xứng đáng được yêu thương hơn, và cũng là tự mình nên làm điều đó thay vì ai khác.
Nhưng, không ai lường trước được điều gì trong đời cả.
Anh xuất hiện ở phòng casting của câu lạc bộ. Anh lớp 12.
- Anh cast vocal nhé. Xanh và Best part.
Bất ngờ, thú vị, hay thậm chí là đứng hình, cảm xúc của tôi lúc ấy kì lạ đến điên đầu. Anh ở đây? Hát? Nhạc Ngọt? Bài tôi thích. Anh nói mình đã cố gắng luyện tập vì một người rất quan trọng, hoặc bởi chính mình thích hát lắm.
Đương nhiên là con người này hiển nhiên đỗ vì anh chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả! Nhưng lúc đó tôi chẳng hề có suy nghĩ hay hi vọng gì khác, mọi chuyện qua cũng lâu rồi mà. Thế mà.
Hóa ra người quan trọng đó lại là tôi.
Một tuần, chúng tôi đi với nhau đến năm lần. Và rồi, không một ai trong cả hai nghĩ tới hay ngờ trước, chúng tôi thích nhau. Một tình yêu mới chớm nở nhưng từa tựa như đã bắt đầu từ rất lâu.
- Em thích chó, muốn nuôi một con quá!
- Gâu gâu
- ...
17h trước Circle K Hồ Tây
Anh chủ động nắm lấy tay tôi, giữ thật lâu trong vòng tay ấm ấy.
- Thật thoải mái
- Em cũng. Đừng thoải mái quá là được
Cười. Gió mùa đông lạnh vụt qua mái tóc đen hun hút. Nhưng gió “mùa yêu” thì không lạnh. Hai đôi mắt nhìn nhau, đôi ánh mắt ngắm nhìn hồi lâu những tia sáng tình yêu cứ thế tỏa ra như một hệ thống tự động.
“Vé đi thiên đường” bỗng được bật lên, âm vang trong tâm trí tôi những giây phút nhịp tim từng hẫng đi nhường nào, giờ lại đầy đặn và liên tục đưa đến một “thiên đường” tình yêu nào đó. Chẳng như hai đứa, không ai bất ngờ vì người ta luôn tin chúng tôi hợp nhau đến kì lạ. Và phải chăng có một sự liên kết đặc biệt giữa hai người từ trước hay thậm chí từ khi nào tôi cũng không rõ nữa? Như thể chúng tôi là của nhau, đến với nhau chỉ là vấn đề thời gian.
- Thú thực tôi có yêu một người trong khán phòng này
Một lần nữa “Vé đi thiên đường” lại cất lên, từ giọng hát và từ tình yêu của chàng trai ấy. Anh hứa sẽ nắm tay tôi viết nên những thanh âm của trái tim này, những bản tình ca ấm nồng của mùa đông lạnh lẽo.
Và anh hứa, trước khi du học, mình sẽ cùng hát “Vé đi thiên đường”.
“Sau bao năm
Tình yêu vẫn là thứ kì lạ
Tình mạnh hơn cả lúc gần nhau
Ta đau
Mỗi khi mơ về những lời hát
Thầm hứa
Bao giờ khấm khá xông xênh
Ta sẽ bên nhau
Tay nắm tay nghe đóa hoa vô thường
Trên
Băng ghế nơi phi trường
Cho
Hai vé đi thiên đường
Một chiều.”
Âm nhạc mà, vẫn luôn kết nối đôi nhịp tim ấy dù khoảng cách có là bao.
“Em cũng hứa,
tay nắm tay
bên nhau
thiên đường.”
© Khánh Huyền - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vị của thích yêu và thương l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.




