Từ người thương hóa người dưng
2019-09-25 01:30
Tác giả:
Hòa Emily
blogradio.vn - Đôi khi con người ta không chịu thừa nhận và lại gồng mình để che giấu những cảm xúc bên trong. Có bao giờ anh nhìn thấy con chim non bị thương nhưng vẫn nâng cánh hót? Có bao giờ anh thấy con thuyền nặng vẫn gắng gượng chở hành khách qua sông?
***
Em sẽ không trách móc thượng đế thật ích kỉ, em sẽ không ước tấm chân tình hãy dài và hãy rộng. Em cũng chẳng níu kéo khi anh ra đi, cũng chẳng ước mơ về một mai hai ta cùng sánh bước. Khi yêu anh em luôn mang trong mình một vỏ bọc mạnh mẽ, em luôn phủ nhận từng nhip rung cảm của trái tim. Em biết rằng, nắng đã sớm hé cười trên làn môi đỏ và những cơn mưa tình đã chạm đến cánh cửa yêu thương. Nhưng em là con nhím đầy gai trong gió lạnh. Em chẳng yêu được nữa vì em biết chúng ta đau nhiều lắm. Có những lúc thả hồn mình theo gió đi hoang, em thả trái tim ra ngoài lồng ngực để em nghe tiếng gió. Có những lúc buông dài mái tóc, em khép mi lại cho nước mắt không rơi. Bình yên của em, chính là khi em run lên trong một chút gió lạnh, là khi em nhớ về anh một người em yêu trong quá khứ.
Anh! Một hồi ức em tôn thờ, em yêu thương và nâng niu cho hết thảy. Như một câu chuyện tình của cây và lá, tình yêu nồng nàn nhưng cũng rất mong manh. Đó là do cây hững hờ vô tâm để lá tìm về bình yên chốn khác? Là cơn gió vô tình cướp mất hay chỉ tại chiếc lá ấy đổi thay? Có ai hiểu được không khi trái tim mang hai dòng suy nghĩ và những đóa lục bình lơ lửng không biết sẽ dạt đến nơi đâu?
Em vẫn biết tình yêu xa nhưng anh ở rất gần, sẽ thật dễ nếu ngày mai đôi ta cùng sánh bước. Nhưng em sẽ không làm thế anh ơi. Xa nhau em mới hiểu tình yêu không chỉ là một thứ gì bồng bột, nó ngọt ngào và cũng lắm đắng cay. Nếu không có những ngày ta mất nhau, em sẽ chẳng hiểu chúng ta từng là gì, cũng chẳng biết thế nào là nhung nhớ. Thật buồn cười cho hai đứa trẻ, yêu nhưng vẫn bước đi. Thương nhưng ngày ngày hờn dỗi. Anh đã là một thứ gì đậm sâu trong hoài niệm, trong trí nhớ em đây. Nhưng em chẳng thể nào thoát ra được chính em, một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ.
Khi anh bước quay đi, để đánh thức trong em anh vẫn đang tồn tại, em chỉ lặng thinh, bình yên trong những ngày lẻ bóng. Cuộc sống vẫn yên ổn không anh, chẳng một chút xao động hay nổi sóng. Nhưng thu đến, trái tim em lại run. Run vì thấy yêu thương gọi mùa. Em lại nhớ về anh - người từng yêu say đắm. Đưa bàn tay chạm nhẹ chiếc chuông gió leng keng, em vội bật tung cửa sổ để để đón nhận kỉ niệm và thương nhớ ùa về. Ôi, thu định mệnh. Mùa thu của chúng ta, của những bông hoa cúc mà hai đứa đã cùng nhau nuôi nấng. Em đã mơ về những mùa thu lá vàng rơi trên phố, về cánh rừng đỏ ối một màu phong. Anh sẽ cùng em đi giữa những con đường, với bản tình ca nhẹ nhàng mà nồng cháy. Nhưng thu này em chỉ có em thôi, một tâm hồn khao khát yêu đương nhưng không ai cùng bước.
Ngày ấy ta đến với nhau vào mùa thu, có lẽ vì thế mà thu trong em đẹp biết nhường nào. Tháng 9 đẹp, tháng 9 chao nghiêng, em mơ hồ theo những cánh chim bay và gió mát. Thu đã làm lòng em nhẹ lại, tuy cảm xúc về anh cứ ùa về nhưng chẳng hề khiến em cảm thấy đau. Chắc em đã quen lắm rồi với phút giây cô đơn không một bàn tay ấm, em đã quen lắm rồi những khoảnh khắc gọi mùa gợi nhớ về tình xưa. Em vẫn sống tốt trong những ngày không anh, nhưng vẫn hay tìm về với kỉ niệm hai đứa. Không phải để ôm khư khư quá khứ mà để em biết rằng, trái tim này từng thuộc về anh.
Chậm rãi trên con đường xào xạc lá bay, những chiếc lá khô rủ nhau tìm về với đất mẹ. Làn đường bộ với ghế đá nhỏ xinh, em thấy thân quen và thương yêu nhiều lắm. Lạ thay, lá đã bay bao mùa em vẫn nhớ, con đường này không biết đã bao bước chân qua, không hiểu sao vẫn còn đó bước chân em và anh cùng bước. Ghế đá kia nhiều người ngồi lắm, nhưng mắt em nhìn cứ thấy bóng hình anh. Chạy đến ôm lấy bỗng chợt tan, em mới biết thì ra là ảo giác.
Có phải tình yêu là như thế. Dù người ta không thể thừa nhận vẫn cứ hiện hữu và bao phủ con tim. Vỏ bọc mạnh mẽ chẳng che giấu nổi những cảm xúc miên man chợt đến, cũng như em đâu đủ sức để gạt bỏ những suy nghĩ về anh.
Người ta nói: “Đêm dài cho những người thức trắng và thật ngắn cho những giấc ngủ nhẹ nhàng.” Anh để lại nơi em tình yêu và nỗi nhớ. Dù em đã không còn khóc mỗi khi đêm về nhưng vẫn còn đó chút dư âm nhẹ lắm. Thiếu anh, em vẫn cười đùa với nắng, vẫn hát, vẫn ca, vẫn thì thào câu chuyện to nhỏ bên lề mơ ước. Không thể nhớ bao nhiêu lần, em thấy tay anh bên tay ai trong giấc mơ dài. Em chỉ mong mình mau tỉnh giấc để không phải nghĩ suy. Em không đau đớn cuồng loạn vì ghen tuông, mà đơn giản, em thấy cái gì đó nảy mầm, tách vỏ trong tim. Cảm giác về anh giờ đây như cơn gió không đủ khiến em lạnh giá nhưng khiến em giật mình và trào dâng cảm xúc như một thói quen.
Nhưng thật lạ làm sao, giữa hai ta luôn có một khoảng cách, cứ như hai bậc thềm, hai hướng ngược nhau. Em bước lên, anh đi bước xuống, khoảng cách càng dài càng rộng. Có phải xa nhau rồi là không thể gần nhau, gương đã vỡ thì không gì có thể hàn gắn lại? Chấp nhận thôi anh, một quyết định em không hề nuối tiếc, dù có ngày ngày tháng tháng nhớ về anh. Với em tình yêu mình đã đẹp lắm rồi trong hoài niệm. Ngôi mộ tình yêu ta tự tay chôn cất, giờ cỏ xanh đã mọc tốt xung quanh. Nó vẫn đang hiện hữu đâu đó trong em và nằm yên dưới khung trời nào đó của số phận. Anh à, đừng buồn khi bây giờ em mới chợt hiểu ra, bởi tình yêu cũng có lúc như cơn mưa tầm tã. Chỉ là, anh hãy mang bên mình chiếc ô nho nhỏ cho những mối tình tình về sau.
Kỉ niệm em và anh như hoa cỏ may, để sống hoang dại thì còn đẹp. Hãy cứ nhớ về em, về một đứa con gái vụng về hay tỏ ra mạnh mẽ, một con người dễ rung cảm nhưng lại mang vỏ bọc của lạnh lùng, sự vô tâm. Nhặt nhạnh những gì còn xót lại từ anh, em sẽ nâng niu gìn giữ, em sẽ giành cảm xúc cho người tiếp theo, cho một người đã từng như anh, rộng lượng, bao dung cho em dừng chân và bình yên sống. Tạm biệt, mối tình “hoa cỏ may”.
© Hòa Emily – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy sống như nữ hoàng, đừng chỉ biết dựa dẫm vào hoàng tử nhé con gái
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.