Chúng ta còn trẻ để dại khờ
2020-03-31 01:35
Tác giả:
Hòa Emily
blogradio.vn - Lần đầu chờ anh ở bến xe buýt, tôi thấy anh có chút bóng dáng của bố mình, thân thương, vững chãi rất đáng để tựa vào. Đó cũng là lý do, tôi với lấy bàn tay anh, chủ động nắm lấy bàn tay ấy thật chặt giữa những con hẻm chật chội ở phố cổ, cũng là lý do tôi bỏ hết sự ngại ngùng, sự kiêu kì của người con gái để chui vào lồng ngực anh giữa Hà Nội nóng cháy, đầy tiếng xe cộ.
***
Ngày hôm nay tôi thức dậy trong sự bình yên và hi vọng, ngoài kia ngày mới đang chờ tôi. Tôi bỗng nhớ đến người tôi yêu rồi tự hỏi hôm nay có nên gọi anh hay không? Tôi thấy lòng mình bình an nhẹ nhõm lắm, cảm giác như mình thuộc về chính mình chứ không phải vì bất kì người đàn ông nào. Tôi vẫn nhớ anh mỗi khi nghĩ về nụ cười của anh, nhưng không còn vồ vập muốn cầm điện thoại nhìn anh ngay lúc đó. Lòng có chút chênh chao nhưng vui lạ. Thấy mình cần cố gắng vì bản thân nhiều hơn thay vì nghĩ ngợi làm sao để hòa hợp với anh.
Tôi thích cách những người trẻ vẫn nghĩ rằng chẳng có gì là mãi mãi cả, nhưng cứ cố gắng vì hiện tại, thử hết lòng vì một ai đó xem sao. Mình còn rất trẻ để còn thời gian yêu không cần vướng bận. Có lẽ cô bạn thân của tôi đã nghĩ được như vậy nên thật mạnh mẽ. Cách cô ấy khuyên nhủ tôi cũng an nhiên đến lạ. Có lẽ tôi cũng nên như vậy.
Có một thời gian dài tôi nghĩ rằng mình có quyền dựa dẫm vào người đàn ông của mình, để rồi chỉ biết đòi hỏi từ người ta, nhưng tôi biết tôi sai rồi. Anh cũng có những nỗi buồn của riêng mình, thứ mà trước đây tôi mặc định rằng những người đàn ông họ phải tự vượt qua điều đó như một cách tự trưởng thành, có như vậy họ mới có thể là nơi có thể che chở cho chúng tôi. Thú thật sự mà tôi thấy sau cái đầu lạnh kia là nỗi sợ mất đi người mà mình yêu thương. Có lẽ, từ lâu tôi đã là một trong số những người ấy của anh.
Mỗi lần anh cô đơn nơi xứ người, những ngày anh nhớ tôi quá, anh tha thiết: “Anh rất mong chờ đến ngày mình được về chung nhà với nhau, muốn ôm em ngủ, trò chuyện cùng em, gia đình hạnh phúc biết mấy…” Anh đến tuổi ổn định rồi nên chỉ muốn một gia đình bình dị, kinh tế ổn định. Còn tôi 20 tuổi, bao nhiêu mộng tưởng, bao chênh vênh, bao thiếu sót… vẫn muốn bay nhảy, muốn vươn cao, sống cuộc đời nhộn nhịp màu sắc.
Tôi thường hay trách anh, sao cứ muốn tôi chạy theo anh, thay đổi vì anh mà không biết rằng lựa chọn quan trọng nhất sau khi ra trường của anh đã thay đổi là vì tôi chứ không phải ai khác. Anh chọn công việc kiếm được ít tiền hơn chỉ để có thể nói chuyện với tôi mỗi ngày.
Tôi yêu anh vào những ngày cuối cùng của đời sinh viên, những ngày anh chênh vênh nhất, đau đầu nhất vì phải chọn lựa hướng rẽ cho mình. Thành ra từ những ngày ấy anh đã muốn nắm lấy tay tôi, muốn cùng tôi ở bên anh đến những năm tháng sau này. Khi biết điều ấy, tôi chột dạ, vì chúng tôi yêu xa, anh ở Hải Phòng còn tôi cố bám rễ ở Hà Nội, chỉ một lần gặp nhau mỗi tháng, một cuộc điện thoại mỗi ngày mà anh đã đặt nhiều hi vọng ở tôi đến vậy. Thành ra ngay từ đầu tôi là người gieo hi vọng nhưng lại không tin vào những hạt giống chính tay mình trao anh, để rồi nghi ngờ, u buồn… Rõ ràng mọi thứ là lựa chọn của tôi, nhưng rõ ràng ngay từ đầu tôi không nghĩ sẽ bên anh lâu đến vậy.
Tôi đọc ở đâu đó rằng: “Người phụ nữ trưởng thành không đùa giỡn với tình cảm". Tôi không đùa với cảm xúc của mình, chỉ là đã chắp vá tình cảm quá vội vàng mà thôi. Đó là lần đầu tiên của anh, cái ôm, cái hôn và hơn thế nữa.
Lần đầu chờ anh ở bến xe buýt, tôi thấy anh có chút bóng dáng của bố mình, thân thương, vững chãi rất đáng để tựa vào. Đó cũng là lý do, tôi với lấy bàn tay anh, chủ động nắm lấy bàn tay ấy thật chặt giữa những con hẻm chật chội ở phố cổ, cũng là lý do tôi bỏ hết sự ngại ngùng, sự kiêu kì của người con gái để chui vào lồng ngực anh giữa Hà Nội nóng cháy, đầy tiếng xe cộ. Anh giật mình gỡ tay đẩy tôi ra, nhưng tôi vẫn thèm đến kì lạ cảm giác dang rộng vòng tay ôm chặt lấy ngực anh. Tất nhiên, anh lại đẩy tôi ra… ngại ngùng, bí ẩn. Có lẽ tôi bị anh thu hút bởi sự không “dễ dãi” đó, khiến tôi muốn chinh phục. Giờ thì chính tôi bị anh chinh phục ngược lại. Quả là số phận…
Thôi thì những năm hai mươi hãy cứ thử hết lòng yêu một ai đó. Chúng ta còn trẻ để dại khờ, đời có mấy lần được khờ dại như thế…
© Hòa Emily - blogradio.vn
Xem thêm: Tình yêu có thể đến muộn, chỉ cần chân thành là đủ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.