Hà Nội thương tôi những ngày miên man hoài niệm
2018-08-07 01:22
Tác giả:
Khi tôi học lớp bảy, suối nguồn văn học trong tôi bắt đầu dậy sóng. Tôi chìm sâu trong từng con chữ để cảm nhận những nét đẹp làm bao người thổn thức của đời. Khi ấy cuộc sống của tôi trôi qua thật chậm, bởi những cảm xúc trong tôi cứ lững lờ, dùng dằng không chảy. Chính tình yêu văn học và chút bối rối trước cái đẹp của tuổi mới lớn ấy đã dẫn tôi tới mảnh đất kinh kỳ xưa, nhưng lạ thay nét cổ kính bao đời không hấp dẫn tôi bằng những đợt gió heo may khi mùa thu tới.
Tôi xem nơi này là quê hương thứ hai của mình và còn hơn như thế nữa. Đó cũng là lí do tôi chọn Hà Nội cho những trải qua quảng đời sinh viên bỏng lửa của mình. Hà Nội với bao mơ ước, bao xúc cảm mãnh liệt của một thời tuổi trẻ nồng nhiệt. Mặc nhiên tôi tự nhận Hà Nội là của riêng tôi. Và nếu ví nơi này là một người con gái đẹp thì tôi tự cho mình cái quyền được khám phá tới tận cùng người thiếu nữ đặc biệt ấy.
Lần đầu gặp mặt, Hà Nội đón tôi bằng dòng người tấp nập nhưng cũng không khiến tôi quá ngỡ ngàng. Tôi chấp nhận tất cả những gì thuộc về nó, dù xấu hay đẹp.
Hà Nội xô bồ lắm, tới mức người ta có thể chen nhau trong từng suy nghĩ với bao toan tính và sự ích kỉ. Cũng dễ hiểu thôi! Vì kế mưu sinh họ phải tự tìm cách để tồn tại. Nhưng dù Hà Nội “góp”, Hà Nội “bốn phương”, đào sâu trong vẻ đẹp của nó thì Hà Nội vẫn thế, vẫn cổ kính kiêu sa với những thành quách, vẫn như bà hoàng kiêu hãnh với quá khứ hào hùng bốn nghìn năm, quay cuồng trong cái nắng gay gắt, những đợt gió mùa đông bắc lạnh co ro, Hà Nội vẫn dành cho người ta một mùa thu nhẹ dịu và thổn thức…
Thu Hà Nội là mùa thu đẹp nhất, mùa mà khiến người ta không khỏi nhung nhớ khi nghĩ về. Thu ấy khiến tôi si mê, nhưng cũng đã lấy đi trong tôi biết bao giọt nước mắt khi màn đêm buông xuống... Nghiện cô đơn, tôi nghiện cả chút se lạnh của mùa thu Hà Nội. Biết đấy là mùa của hoài niệm, mùa của bao tình yêu tan vỡ, của chia xa, của những vết sẹo chằng chịt, nhưng tôi vẫn chờ đợi nó, yêu nó đến lạ...
Nghẹn lòng mà nhớ, tình yêu của tôi bắt đầu từ mùa thu và cũng chờ đến thu mà vỡ. Thành ra thu Hà Nội khiến tôi hạnh phúc vì những cảm xúc đầu đời nhưng cũng khiến tôi điên cuồng và đau khổ vì sự ra đi vô tình của nó. Ấy vậy, tôi không ghét thu mà vẫn chờ thu đến để tự cười một mình và tự lau nước mắt. Tôi nhận ra một điều cũ kĩ rằng hạnh phúc hay đau khổ suy cho cùng cũng là một vị của đời. Mà đời thì rộng lắm nếm bao nhiêu cho đủ. Tại sao phải trốn tránh khi những dư vị ấy đã là một phần của cuộc đời ta?
Chiều chiều lang thang trên những cung đường lá bay, tôi thấy nỗi buồn vì có thu mà trở nên tươi đẹp. Hà Nội đã ấp ôm, lắng nghe từng nhịp run rẩy của trái tim tôi, gợi nhắc tôi về một thanh xuân nhiều niềm vui và cũng không ít nỗi buồn. Thanh xuân ấy có những vấp ngã đầu tiên, những khờ dại, và một phần dành riêng cho một người từng đến rồi đi mất.
Nghĩ cho cùng, tôi yêu Hà Nội vì nó nuông chiều những cảm xúc trong tôi. Hà Nội hiểu tôi và cũng nhiều suy tư như sinh ra để ôm trọn mọi than thở của đời. Tôi thích sự yếu đuối hiếm hoi này. Thích cái mùi hoa sữa dìu dặt không phải ai cũng thích. Hà Nội dành riêng cho những tâm hồn đa sầu đa cảm, cho tôi và cho tất cả những tâm hồn có nhiều vết xước như tôi.
Bỗng nhiên tôi nhớ tới tới Trịnh Công Sơn và nhớ cả những câu hát không phải về thu nhưng về Hà Nộ “Những giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu…’’ Chẳng biết sẽ đi về đâu, cũng chẳng biết ai đã chở những nỗi lòng đi khắp thành phố. Chỉ biết rằng tôi đang ở đây, đang yêu Hà Nội đến say đắm. Và nếu Hà Nội là một cô gái, có lẽ tôi đã si mê em mất rồi…
© Hoaemily – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.