Người ta yêu nhau vào mùa thu
2017-11-10 01:10
Tác giả:
Bốn năm trước lần đầu tiên tôi ra Hà Nội cũng là lúc tôi tốt nghiệp ĐH. Tôi học ở Miền Nam còn em học ở ngoài Bắc, chúng tôi quen nhau qua Facebook bằng một vài câu tiếng nhật bập bẹ của người vừa mới học. Qua những lần nói chuyện như vậy chúng tôi trở nên thân nhau.
Em khoác tay tôi trong cái se lạnh của mùa thu Hà Nội và em dẫn tôi đi dạo quanh phố Cổ. Hà Nội trong mắt tôi là cả một mùa thu tươi mới, có hương thơm của mùi hoa sữa, có vị ngon của bánh cốm, và cả những ly trà đá ven đường. Tôi thích thú khi lần đầu được tới đây còn em cứ hồn nhiên dẫn tôi đi trong chiều thu ấy.
Mùa thu đi để lại lá vàng, tôi xa em để lại muôn vàn nhớ thương. Tôi vẫn luôn tin vào duyên số và tôi mong một ngày nào đó sẽ được gặp lại em. Suốt bốn năm sau đó tôi vùi đầu vào công việc, thời gian dành cho em chỉ là những tin nhắn chóng vánh qua facebook vào những ngày cuối tuần. Cứ thế thời gian trôi đi, tôi đành cất giữ những tình cảm của em vào một góc nhỏ trong trái tim để dành thời gian nhiều hơn cho công việc và theo đuổi niềm đam mê tiếng Nhật.
Sự kiên trì, nhiệt huyết với công việc và rồi niềm vui cũng đến với tôi. Tôi được nhận làm giáo viên tại một công ty du học lớn ở TP HCM và có trụ sở chính ở Hà Nội, tôi muốn liên lạc với em để thăm em nếu có chuyến công tác ra ngoài đó. Ngày cuối tuần tôi vào Facebook để báo tin mừng cho em. Nhưng những tin nhắn cũ gửi đi đã bị mất, nick facebook của em cũng không còn. Tia hi vọng được gặp lại em dường như vụt tắt đối với tôi.
Một mùa thu qua, hai mùa thu qua, ba mùa thu qua tôi vẫn âm thầm nuôi hi vọng. Cũng có lần tôi trộm nghĩ đợi chờ không phải là cách tốt nhất để gặp em, những lúc như thế tôi cũng muốn đi tìm một nửa kia cho riêng mình nhưng dường như có cái gì đó níu chân tôi đứng lại. Vì trái tim tôi còn đầy ắp hình bóng em lần đầu gặp gỡ, những hình ảnh kỷ niệm lại ùa về trong ký ức không thể nào dứt ra được.
Và rồi đến một ngày tôi nhìn thấy hình hồ sơ của em trên một trang web của một trung tâm du học ở Hà Nội. Tôi cũng tìm lại được facebook của em. Tôi được biết em đã sang Nhật 6 tháng rồi.
Thương lắm, yêu lắm, mà xa lắm.
Ai buồn?
Tôi buồn
Buồn vì nhớ em!
Rồi tôi biết tin mình đậu học bổng của một tờ báo lớn ở Nhật. Tôi được đến Nhật vào những ngày cuối tháng tư, khi hoa anh đào đang nở rộ. Tôi phải làm quen với cuộc sống mới, ổn định công việc và học hành. Thấm thoắt thời gian trôi, mùa thu lại về. Tưởng chừng như tình yêu lỡ cất bước ra đi mãi khi em và tôi chẳng hề hẹn ước. Nếu trong tình yêu có định mệnh, thì định mệnh đó chính là anh và em.
Tôi được gặp lại em vào mùa thu.
Lần này không phải là mùa thu Hà Nội mà là mùa thu Tokyo, em đón tôi bằng một cái gõ nhẹ vào vai, và nụ cười duyên. Vẫn gương mặt tròn xinh, vẫn mái tóc màu hạt dẻ cùng giọng nói nhẹ nhàng. Em dẫn tôi đến một quán ăn Việt Nam do một người Nhật mở ở ga Shinjuku. Ở đây chúng tôi được thưởng thức những hương vị đậm chất quê hương, những bát phở thơm ngon, những tô bún bò Huế đậm đà. Chúng tôi vừa ăn vừa hàn huyên lại chuyện cũ.
Tôi xa em vào mùa thu Hà Nội và được gặp lại em vào mùa thu Tokyo. Mùa thu trước anh còn cô đơn nhưng mùa thu này anh không còn cô đơn nữa. Ai đó đã từng nói rằng mùa thu là mùa của sự đoàn viên, của sự yên vui nhưng đối với tôi mùa thu là mùa của sự gặp gỡ rồi chia xa trong lặng lẽ. Cảm ơn em người đã mang hơi ấm tình yêu đến bên anh trong những ngày thu giá lạnh.
© Trần Đại Dương – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời