Yêu Hà Nội vì nơi đó có anh
2020-08-12 01:25
Tác giả: Hòa Emily
blogradio.vn - Tôi yêu Hà Nội, yêu nơi đó vì ở đấy có anh. Một tình yêu hanh hao giữa bầu trời đổ gió.
***
Có một chàng trai rất đặc biệt với tôi, chàng trai có đôi mắt nâu buồn đến trầm mặc. Nhìn vào đôi mắt ấy tôi như bị hút vào bộn bề suy tư và trăn trở, như lạc vào thế giới không đầu không cuối của những nỗi lòng chằng chịt.
Đó là lần đầu tiên giữa những cơn mưa, trái tim tôi cảm lạnh vì ướt sũng. Nhưng cũng lạ thật đấy, tôi không hề thấy lạnh lẽo. Anh khiến lòng tôi rối bời, và tôi cũng thầm hỏi trái tim mình: Đây là những rung động hay chỉ là chút hồn nhiên sau chuỗi ngày cô đơn trống vắng?
Lặng người, tôi gửi nỗi nhớ ra tận thủ đô…
Hà Nội nơi đó chắc có vài cơn mưa, một chút nắng nhạt ưu tư so với thành phố khác. Hà Nội của bóng nắng bóng râm, của cái nét đối lập xô bồ ban trưa và bình yên mỗi tối. Tôi yêu Hà Nội, yêu nơi đó vì ở đấy có anh. Một tình yêu hanh hao giữa bầu trời đổ gió.
Hà Nội đang ở xa tôi và anh cũng xa như thế, duy chỉ có lòng tôi là thấy gần. Bóng dáng ấy hiện lên trên bức ảnh hiếm hoi, được chiếu sáng bởi những cảm xúc trong trẻo của tâm hồn. Bóng hình ấy để lại trong tôi nhiều cảm xúc đặc biệt lắm, không âm thanh, không hương vị nhưng vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào đơn phương.
Thanh Hóa ngày mưa, lòng người tràn vào nỗi nhớ, khoảng cách xa và tương lai cũng xa. Những âm điệu đơn phương hòa vào tiếng rả rích bên cửa sổ chưa bao giờ là vui cả. Nhưng nó vẫn đẹp theo cách riêng của nó, vì dù không thể nói thành tiếng, con người ta vẫn nghiện cái cảm giác yêu một người nào đó đơn phương theo một cách riêng. Tôi cũng thế, buồn một chút nhưng quá đỗi dịu dàng…
© Hòa Emily - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Những ngày không anh, Hà Nội trong em đã đổi khác | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chúng ta từng có nhau
Tình yêu anh dành cho em đậm sâu, tươi mới. Biết bao cô bạn trong lớp mình ghen tỵ khi thấy em có được tình yêu của anh. Thế nhưng đâu phải khi nào tình yêu cũng là nụ cười và những ước mơ hạnh phúc, phải không anh?
Mùa hè năm 17
Cuộc đời không dài, bạn vẫn luôn tiến về phía trước, thay đổi để phù hợp mới chính là lẽ thường, bạn sẽ luôn là bạn nhưng sẽ không bao giờ là bạn của ngày đầu tiên nữa.
Là em đổi thay
Chưa một lần thấy lại nụ cười anh Cả ánh mắt long lanh trời đêm lạnh Kĩ niệm cũ thanh xuân giờ đã tạnh Em lìa đời, ngọn cỏ xanh mong manh…
Thương thầm
Người ta ai cũng tìm cách mưu sinh trong đủ mọi hoàn cảnh trong đủ mọi khả năng của mình. Mà tôi thấy xót lòng cho những cảnh ngộ như vậy, mong sao tất cả họ đều luôn khỏe mạnh và đều luôn bán hết hàng mỗi ngày.
Thương cha
Trong mắt người con như tôi, thì bố là một người đàn ông khá mạnh mẽ và luôn yêu thương vợ con hết lòng. Nhưng tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có lúc nhìn thấy bố nằm trên giường bệnh thế này. Đó là điều tôi không thể tin nổi.
Một tình yêu bắt đầu
Gió của chiều nhưng chẳng thấy đìu hiu Vì gió hiểu tình yêu đương tồn tại Ở đâu đây, một tình yêu ngây dại Vừa bắt đầu…
Gọi mãi tên nhau
Mà tình yêu đó đã thấm vào mây đã tan vào gió đã bay đi khắp bốn phương trời, đã thành một tình yêu bất diệt đáng ngợi ca đến mãi muôn đời sau.
Mùa hè trong lòng cô gái nhỏ
Những năm đó trong kí ức, thiếu thốn đủ thứ, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy bản thân khổ, đến tận bây giờ đó luôn là những ngày tháng đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Những chuyện không ngờ tới
Chẳng biết được, cuộc đời này là một chuỗi những chuyện không ngờ tới, một trận bão, một giấc mơ, một cuộc chạm mặt cũng có thể tạo ra một chuỗi những suy ngẫm khác nhau, những nhận định khác nhau.
Hỡi à tuổi thơ
Dòng thời gian trôi, ai còn có nhớ Chiếc võng ngày thơ, chiều mưa mẹ ngồi Xưa, dáng hình cha, chiều mưa lạnh ngắt Còn hay đã tắt: - Hỡi à tuổi thơ!