Trong ký ức của em
2023-06-16 05:05
Tác giả:
Marnie
blogradio.vn - Từng mảnh kí ức cứ chắp vá lại với nhau. Mùa hạ này cũng thế. Nó lại ghé qua để lòng tôi dậy sóng sau đó lại rời đi mang theo tình cảm tôi đã gửi vào trong. Có lẽ bức thư cậu nói năm ấy sẽ chẳng bao giờ được gửi đến và đoạn tình cảm này của tôi cũng mãi gửi lại nơi mùa hạ thân thương.
***
Bạn biết không? Có lẽ trong tim mỗi người đều sẽ có một ai đó mà ta đặt thật nhiều tình cảm, nhưng thứ tình cảm đó nó mơ hồ lắm. Và rồi khi xa họ thì mới nhận ra rằng cuộc sống của ta vẫn bình thường khi không có họ. Nhưng khi có gì đó làm ta nhớ đến thì ta lại cảm thấy có chút chạnh lòng, có chút tiếc nuối. Luôn tự hỏi rằng “Liệu cậu ấy còn nhớ mình không nhỉ?”. Tôi cũng đã rất nhiều lần quên đi, rồi lại nhớ ra cậu- người tôi đã ở bên tôi suốt những tháng năm ngây ngô kia.
Hạ sang, tiết trời ngày càng oi bức. Chùm nắng giòn rụm màu vàng tươi len lỏi qua kính cửa sổ quen thuộc, chiếu vào khuôn mặt tôi. Đã bao lâu rồi mình không để ý đến thời gian nhỉ? Tôi thầm nghĩ, mùa hạ đến nữa rồi.
Đã từ rất lâu tôi không còn có thời gian ngắm các mùa đến rồi đi nữa, ngay cả mùa đông, mùa tôi yêu thích. Nhưng chẳng thể hiểu được mỗi lần mùa hạ lướt qua tôi đều nhận ra nó. Phải chăng nó đến và gửi về cho tôi gì đó làm tôi chẳng thể quên được? Có lẽ vậy,cứ mỗi lần nhìn thấy hạ về tôi lại nhớ đến một người và những đoạn kí ức chẳng thể nào quên được.
Hôm nay tôi quyết định bước chậm lại giữa thế gian vội vã kia. Tôi không đi làm. Sau khi có một bữa sáng ngon lành tôi bước ra khu vườn nhỏ xinh xinh ở sân sau nhà. Mấy cây hoa hướng dương đang bắt đầu hé cánh. Tôi thích chậu hoa hồng đỏ mới bắt đầu có nụ; cứ đứng đấy ngắm nghía, nâng niu mãi mới rời mắt. Khóm hoa cúc đủ màu nở rồi. Đẹp thật. Tôi thầm nghĩ.
Vào nhà lục mãi trong kho mới thấy mấy hạt hoa thạch thảo. Loài hoa màu tím kiên cường này tôi đã định trồng nó từ mấy tháng trước nhưng không có thời gian. Loay hoay mãi rồi tôi cũng vào nhà. Rảnh rỗi thì làm gì nhỉ? Chắc chắn là làm công việc mình thích rồi. Tôi lấy giấy bút lên ít ý tưởng cho một câu chuyện mới - đây cũng có thể nói là nghề khác của tôi. Tôi viết cũng khá nhiều chuyện nhưng xuất bản thì chỉ có vài cuốn. Không phải vì tôi viết không hấp dẫn nên ít đọc giả. Đơn giản là vì tôi lựa những câu chuyện tôi muốn chia sẻ cho mọi người. Làm nhà văn như này cũng có thêm phần thu nhập mà. Tôi có thể sống thoải mái với thu nhập của hai công việc này.
Suy nghĩ một hồi vẫn chưa có ý tưởng gì. Tôi lục lọi mấy cuốn tập mà tôi hay gọi là với cái tên mỹ miều là “thanh xuân còn sót lại”. Cũng có những lần tôi mở ra xem rất nhiều thứ được chính mình ghi chép lại xem có vẻ rất vui. Đâu đó trong mấy trang tập là mấy cánh phượng tôi ép từ thuở nào. Giữa ngày hạ như hôm nay thì lại có một cảm giác khác khi nhìn thấy chúng. Cậu ấy bây giờ như nào nhỉ? Còn nhớ mình không? Ý nghĩ ấy chạy thoáng qua tâm trí tôi. Đã lâu lắm rồi, tôi dường như chẳng nhớ đến cậu ấy nữa. Nhưng có vẻ cậu ấy vẫn ở một nơi nào đó trong tim tôi, trong ký ức của tôi.
Cũng là mùa hạ. Nhưng mùa hạ năm ấy tôi và cậu ấy xa nhau. Cậu ấy nói với tôi sẽ gửi tôi một bức thư. Cậu ấy còn bảo tôi sẽ phải cảm động với nội dung bức thư đấy. Tôi mong chờ chứ. Có lẽ cái tình cảm cứ lóe lên rồi lại tan biến, cứ mơ mơ hồ hồ của cái tuổi đang trưởng thành ấy làm cho tôi chờ bức thư đó mãi. Tôi chờ. Chờ tới tận bây giờ cơ mà. Thế đấy. Ấy vậy mà mãi rồi vẫn chưa nhận được. Có phải tôi quá ngu ngốc chăng mà chờ tới tận bây giờ?
Cứ mỗi mùa hạ sang tôi lại lục tìm những mảnh kí ức với cậu. Nó như thể tôi gửi đoạn tình cảm lúc ấy vào chính mùa hạ cậu đã rời đi kia, để rồi mỗi lần mùa hạ ghé qua lại mang theo đoạn tình cảm đó về đây vậy.
Từng mảnh kí ức cứ chắp vá lại với nhau. Mùa hạ này cũng thế. Nó lại ghé qua để lòng tôi dậy sóng sau đó lại rời đi mang theo tình cảm tôi đã gửi vào trong. Có lẽ bức thư cậu nói năm ấy sẽ chẳng bao giờ được gửi đến và đoạn tình cảm này của tôi cũng mãi gửi lại nơi mùa hạ thân thương.
© Marnie - blogradio.vn
Xem thêm: Xem Như Ta Chưa Từng l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.