Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em gửi lại cô đơn cho anh

2023-06-13 06:00

Tác giả:


blogradio.vn - Hùng càng tiếp xúc càng gần Khánh thì anh lại càng thương cô, anh thấy tiếc vì đã để thời gian trôi qua lãng phí quá lâu, đến khi anh yêu cô rồi thì cô lại sắp phải xa anh. Anh thích nhìn cô làm việc nên cứ hay tìm lý do để qua phòng cô, Khánh vẫn ngồi vị trí cũ, còn công ty đã tuyển một trưởng phòng mới.

***

Hùng nhìn Khánh đang chăm chú với tập giấy và cây viết, cô có vẻ chưa hài lòng với kết luận của cuộc họp. Cô cứ mải miết đọc và thỉnh thoảng gạch đậm, đó là bản kế hoạch chơ việc ký hợp đồng sắp tới, một hợp đồng quan trọng mà phòng của Khánh chịu trách nhiệm chính, và cô giống như con chốt của phòng, vì Khánh đang ngồi ở vị trí trợ lý của trưởng phòng.

Khánh làm việc ở đây hơn năm năm rồi, Hùng nhớ lúc đầu anh chẳng có thiện cảm gì với cô, anh thấy ngoại hình cô bình thường, cách cô tiếp xúc và ngoại giao với khách hàng cũng chẳng có gì đặc biệt, trong khi xung quanh cô còn nhiều nhân viên khác nổi trội hơn cô về nhiều mặt, nhưng không hiểu sao người trưởng phòng chọn Khánh là trợ lý.

Nhưng rồi thời gian qua đi, Hùng hiểu ra cô có một điểm rất sáng, đó là cô say mê với công việc, và một khi Khánh đã vào việc thì gần như không có khó khăn nào quật ngã được cô, chỉ trừ những khi Khánh bệnh nặng và không gượng nổi với cơn bệnh.

Có nhiều lúc Hùng cứ thắc mắc về Khánh, anh không nói cô không giống mọi người, nhưng ở cô luôn có điều gì rất lạ. Anh thấy cô rất hòa đồng và gần gũi với mọi người, nhưng ở cô lại toát lên một điều gí đó rất xa cách, một điều gì đó rất bí ẩn.

Hùng không làm việc chung phòng với Khánh, anh làm bên bộ phận nhân sự, còn Khánh làm bên marketing nên họ thường gặp nhau trong những buổi họp của công ty.

Anh nhớ và ấn tượng mãi về cô trong cái lần ấy, vì anh là người trình quyết định nên lúc đó anh cũng có mặt.

Đó là lần giám đốc gọi cô lên phòng.

- Chào cô Khánh, tôi gọi cô lên để báo tin vui cho cô.

Khánh ngạc nhiên:

- Dạ tin vui gì ạ?

- Cô được lên trưởng phòng, đó là sự xứng đáng dành cho cô sau nhiều nỗ lực và cố gắng không mệt mỏi của cô, quyết định đang trước mặt tôi, chỉ còn ký và đóng dấu nữa thôi.

Khánh không tỏ ra bất ngờ, có lẽ cô nghĩ chuyện đó là hiển nhiên, vì người trưởng phòng của phòng cô sẽ ngồi lên cái ghế phó giám đốc, nhưng cô lắc đầu.

- Em cảm ơn, nhưng em xin phép được từ chốí, em chưa đủ khả năng để đảm nhận trọng trách đó.

Giám đốc thì lại bất ngờ, và Hùng cũng vậy, anh chưa thấy một nhân viên nào như Khánh. Anh thầm nghĩ cô thật là to gan, dám từ chối ý tốt của sếp, và nhìn Khánh lúc đó cứ đàng hoàng ngang nhiên chẳng tỏ ra chút gì lo lắng. Mãi sau này anh mới hiểu đó là tính cách của cô trời sinh ra đã vậy rồi, chứ nhiều người và cả anh nữa cũng không hiểu cô thời gian đầu khi cô vào công ty, nên ai cũng nói nhìn Khánh cứ kiêu kiêu sao sao, không giải thích được, cô lại còn cứ hay xưng tôi với các sếp, và cả anh nữa.

Từ sau lần đó, anh để ý Khánh, rồi anh ngỏ lời với cô.

Khi anh được gần cô hơn, khi hai người đi chơi cùng nhau, anh càng hiểu thêm nhiều điều về Khánh, nhưng thời gian họ chính thức được bên nhau quá ngắn. Mang tiếng là làm việc chung trong công ty mà họ thật sự thân nhau chỉ có mấy tháng, vì Khánh sắp quay về nhà, cô nói ba mẹ cô muốn cô quay về, một người bạn của ba cô đã xếp cho cô một chỗ làm, cũng gần giống với công việc cô đang làm.

Cô nói với anh cô gật đầu với ba mẹ mà rất tiếc công ty rất tiếc công việc ở đây, vì dù sao cô đã gắn bó hơn năm năm rồi. Cô thấy yêu quý mọi người ở đây, nhưng cô lại thảng thốt nhớ ra cô đã bỏ mặc ba mẹ bao lâu nay, cứ vùi đầu vào công việc.

Cô kể anh nghe, nhà cô có hai chị em gái, đều vào đây học đại học rồi đi làm luôn sau khi ra trường, chị cô thì đã yên bề gia thất vì chị lấy chồng ở thành phố này, nên cô phải quay về nhà, cuộc gọi của ba mẹ cô làm cô nhớ đến chữ hiếu cô đã bỏ quên bao lâu.

Khánh nói cô sẽ đi trong một tuần nữa, cô sẽ nhớ mọi người lắm thôi, cô thích được làm việc như ở đây, trong công ty này, vì ai cũng hỗ trợ giúp nhau khi có ai đó cần giúp. Cô nhớ những tháng cao điểm của công việc, mọi người đều tự nguyện ở lại làm tiếp sau giờ chiều, rồi anh trưởng phòng cứ hay chọc vui cho mọi người đỡ căng thẳng và mệt. Anh nói phòng chúng ta rất đoàn kết, ban ngày làm chưa xong nên ban đêm cũng gần nhau bên những giấc mơ, mọi người đều cười, ai cũng hiểu giấc mơ của phòng là gì, là nhiều hợp đồng đơn hàng sẽ bay đến công ty.

Vậy mà có một lần, một người đồng nghiệp của Khánh lại nói nguyên văn như vậy với vợ khi vợ anh gọi giục anh về nhà, rồi chị tức tốc chạy đến công ty. Chị nói anh làm gì mà đã quá giờ còn chưa về còn đòi ở lại bên những giấc mơ, vậy là cả phòng ngã ngữa, còn Khánh thì giải thích để chị không hiểu nhầm nữa, và lúc đó chị cũng tận mắt nhìn thấy ai cũng đang bận với công việc.

Hùng càng tiếp xúc càng gần Khánh thì anh lại càng thương cô, anh thấy tiếc vì đã để thời gian trôi qua lãng phí quá lâu, đến khi anh yêu cô rồi thì cô lại sắp phải xa anh. Anh thích nhìn cô làm việc nên cứ hay tìm lý do để qua phòng cô, Khánh vẫn ngồi vị trí cũ, còn công ty đã tuyển một trưởng phòng mới.

Khánh là vậy, anh thấy nhiều người tiến thân bằng quyền lực, còn Khánh, cô tiến lên bằng cách luôn mang quyền lợi về cho công ty, cho mọi người về đời sống tinh thần và vật chất được nhiều nhất.

Có nhiều lần đi chơi cùng nhau Khánh cũng dành trả tiền dù chỉ là rất ít, cô nói ai cũng phải dành dụm tiết kiệm, làm gì có luật nào quy định cứ yêu nhau đi chơi cùng nhau là đàn ông trả tiền đâu. Hùng còn biết thêm về gia đình của Khánh khi cô vừa ngồi với anh vừa nói chuyện điện thoại với ba mẹ, vì ba cô hay gọi hỏi thăm tình hình con cái ra sao, anh biết cô cũng phải gởi về cho ba mẹ, anh thấy cô rất tiết kiệm, Khánh lại rất dè dặt và kín tiếng trong chuyện tiền nong. Khi cô yêu anh rồi cô mới chia sẻ rất ít, chỉ là một chút nhưng anh hiểu cô không dư dả gì, còn cô lại nói có rất nhiều hoàn cảnh khó khăn nhưng họ vẫn sống rất mạnh mẽ, và vì nhìn lên mình chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng mình.

Hùng đã quen rồi với cuộc sống có cô bên cạnh, dù chỉ có mấy tháng nhưng anh nhận ra họ yêu nhau thật lòng và anh muốn tiến xa hơn cùng cô, nhưng chắc cô quay về bên ba mẹ rồi làm việc ở đó luôn, thành phố của cô. Còn anh cũng đã gắn bó với công ty với thành phố này lâu rồi, không biết anh sẽ lạc lõng ra sao khi không có cô, bây giờ cô chưa đi mà anh đã cảm thấy cô đơn rồi.

Khánh lại thấy đúng là cô yêu anh thật, nhưng thời gian ngắn quá cô cũng chưa kịp hiểu gì nhiều về anh, thôi thì cứ xem đây như là cơ hội của hai đứa, nếu thật yêu nhau thì khoảng cách sẽ chẳng còn ý nghĩa. Nếu thật yêu nhau thì có chân trời góc bể cũng sẽ tìm về bên nhau, mà đâu phải mình anh cô đơn, cô cũng sẽ một mình nơi đó, nên hai đứa ráng chờ nhau.

Buổi chiều của ngày cuối cùng, Khánh ở lại công ty lâu hơn, cô nhìn chỗ ngồi thân quen cô nhìn khắp phòng, chỉ còn mấy bước chân nữa là cô xa hẳn. Anh cũng đang bên cô, anh cầm trên tay một gói quà mọi người đã chuẩn bị để tặng cô, xem như một kỷ niệm cho suốt thời gian cô làm việc nơi đây.

Khánh thầm thì bên anh khi họ ngồi cùng nhau:

- Anh nhớ đừng thức khuya quá sẽ có hại cho sức khỏe, em để lại cho anh trái tim này chứ không phải sự cô đơn. Em để lại cho anh nỗi nhớ trong cô đơn của em. Mình gặp nhau lúc nào không quan trọng, quan trọng là mình luôn nghĩ về nhau.

- Anh không đồng ý, có ai yêu nhau mà muốn xa nhau đâu em, nhưng anh cũng biết có rất nhiều người phải chịu cảnh yêu xa. Có người đến được với nhau, có người lại tan vỡ, còn mình cứ biết mình đang yêu nhau là được, sau này ra sao cứ để sau này hãy biết.

Khánh lặng im, trong thâm tâm cô thấy tình yêu của hai đứa đang ngày một lớn hơn, nhiều hơn, nhưng cô cũng lại thấy tình yêu ấy sao cứ trắng trong, giống như một trang giấy trắng còn nguyên màu trắng chưa viết một chữ nào.

Cô hát nho nhỏ bên anh:

 

“Anh đâu hay biết, chiều qua trên con đường

Em khóc trong mưa mình em

Anh đâu hay biết ngày mai trên con đường

Em sẽ cười khi nhớ ngày xưa.”

 

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chẳng Cơn Bão Lớn Nào Bằng Bão Lòng | Blog Radio 813

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

"Em không thích môn Văn"

Một số bạn trong lớp trố mắt nhìn tôi đây bất ngờ, số khác thì không nhịn được kẽ cười. Cô cũng có chút bất ngờ. Tôi nhận thấy rằng: “Đời mình toi rồi”. Ai lại đi nói ghét môn văn ngay trước mặt giáo viên dạy văn cơ chứ.

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình 

Hạnh phúc khi là chính mình không phải là một điểm đến, mà là một hành trình dài và ý nghĩa. Khi ta chấp nhận và yêu thương bản thân, ta tìm thấy một nguồn hạnh phúc chân thật, lấp lánh như ánh nắng sớm mai soi sáng tâm hồn.

Ánh Trăng

Ánh Trăng

Trăng nghiêng, trăng ngả, bóng trăng dài Hỡi người, đang ngồi đó đợi chờ ai Nhìn thấy người, ngồi sầu rưng mắt lệ Bóng hình người, đã mờ dần nhạt phai

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Người sống hạnh phúc đều không dính vào 10 chuyện ngốc nghếch này, chỉ kẻ khờ mới mù quáng tự hủy niềm vui của mình

Không ai có thể quay về quá khứ để bắt đầu lại, nhưng mọi người đều có thể làm lại từ đầu ngay bây giờ và tạo dựng tương lai mới. Nhưng trước khi có thể thực hiện sự thay đổi này trong cuộc sống của mình, bạn phải buông bỏ những thứ đang cản trở và vô nghĩa.

back to top