Trò cũ của tôi nơi tuyến đầu chống dịch
2021-09-22 01:25
Tác giả: Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Mỗi lần đọc tin nhắn, thấy những hình ảnh trong nhóm trò chuyện, tôi rất vui và tự hào vì những học trò của mình đã lớn và trưởng thành. Khi Tổ quốc cần, các em đã biết đồng lòng chống dịch với tất cả sức lực và khả năng của mình. Dịch Covid buộc người ta phải giữ khoảng cách với nhau, nhưng đồng thời cũng kéo con người lại gần với nhau hơn bằng những sợi dây nặng nghĩa ân tình.
***
Trong những ngày tháng 7 của năm 2021, trời dễ mưa và lòng người thì sao mà dễ bị xúc động quá. Qua tin tức trên báo đài, số lượng ca nhiễm Covid-19 dần tăng cao, ai ai cũng nhận ra Covid đã đến thật gần và rối bời trong dạ. Nhìn hình ảnh y bác sĩ, công an và bộ đội kiệt sức ngả lưng tạm bợ trong bệnh viện, trạm chốt, khu cách ly, người người thương cảm, xót xa trong lòng.
Mỗi khi nghe thông tin về những sinh viên tình nguyện ra tuyến đầu chống dịch, tôi lại ngùi ngùi xúc động. Bởi lẽ trong đó có những học trò cũ của tôi, bằng cách này hay cách khác đã và đang góp sức mình vào công cuộc phòng chống dịch chung của đất nước.
Khi tiễn chân lớp chuyên Hóa đầu tiên mình dạy ba năm tốt nghiệp năm trước, tôi đã luôn theo sát tình hình của những học trò mà tôi yêu quý hết mực. Do đặc điểm môn chuyên, đa số đều đang theo học ngành Y tại các trường khác nhau ở TPHCM. Từ cuối tháng 4 năm 2021, Việt Nam trải qua đợt dịch Covid thứ 4 với số ca nhiễm mỗi lúc một tăng. Theo thông tin trên tivi, báo chí, trung bình mỗi ngày Hồ Chí Minh đưa rất nhiều tình nguyện viên đến các điểm lấy mẫu, các điểm chốt, khu cách ly, phong tỏa…với phần lớn lực lượng là sinh viên ngành Y, những người đã được tập huấn kỹ càng về công tác phòng chống dịch.
Ngay từ đầu đợt dịch, khi Hồ Chí Minh mới chỉ có số ít ca nhiễm được phát hiện trong cộng đồng, các học trò lớp hóa của tôi đều nộp đơn đăng ký tình nguyện để có thể ra tuyến đầu chung tay dập dịch. Trong lúc chờ đợi trường phân công, có nhiều em xung phong làm tình nguyện viên hỗ trợ những khu phong tỏa, chốt kiểm soát… Học ngành Y, hiểu hơn ai hết mức độ nguy hiểm của virus Corona cũng như biết chính xác các biện pháp phòng tránh sự lây lan của đại dịch, các em đã cùng ở lại để sẵn sàng lên đường.
Trên nhóm lớp ở mạng xã hội, các em báo cho nhau những thông tin cập nhật nhất về các nhóm tình nguyện, những thông tin mới cập nhật. Phát cơm từ thiện, vận chuyển nhu yếu phẩm, khuân vác vật dụng… các em đều làm hết, không nề hà. Còn khi được trường phân công hỗ trợ lấy mẫu xét nghiệm thì cầm loa nhắc nhở thực hiện 5K, đo thân nhiệt, giúp kê khai y tế, sắp xếp mẫu bệnh phẩm hay nhập liệu…sẽ được các em xử lý hết.
Nhiệt tình và năng nổ nhất trong đó là NQ, NQ là cậu học trò đang học khoa Y. Đến làm tình nguyện viên nơi nào, em cũng chụp lại vài tấm ảnh để bạn bè thấy rõ thực cảnh “trọng thương” Sài Gòn rồi thêm quyết tâm, động lực để “lên đường ra trận” cùng mình.
Trong những ngày cao điểm xét nghiệm toàn thành phố, Q và bạn bè đã hỗ trợ cho công tác phòng chống dịch tại Thủ Đức với công việc chính là lấy mẫu, hỗ trợ nhập liệu. Từ đó, hầu như ngày nào em cũng làm việc tới tận nửa khuya. Vào ngày lấy mẫu tại Chợ đầu mối nông sản Thủ Đức cho các tài xế vận chuyển hàng hóa từ các tỉnh phía Bắc vào và các tiểu thương trong (ngoài) chợ, Q đã trực từ chiều đến hơn tối mà vẫn chưa xong việc.
Hôm ấy, tấm hình tay em lúc mở bao tay khi hết việc đã khiến tôi bật khóc. Còn ngày lấy hơn 20.000 mẫu ở KCX Linh Trung thì khi xong việc, dù đã gần 1 giờ sáng hôm sau nhưng nhóm của em vẫn ngồi bệt xuống, có bạn còn nằm dài ra sân vì quá mệt.
Những hộp cơm ăn vội vàng không đúng bữa, những cái bánh mì ăn đỡ đói lúc khuya hay nằm dài trên sân gạch, lề đường trong những khoảng nghỉ ngắn ngủi đã không còn xa lạ mà đã là chuyện hằng ngày. Một bữa cơm đúng nghĩa, một giấc ngủ đủ giờ với Q cũng như các tình nguyện viên khác lúc này thật sự là một điều xa lạ và cả xa xỉ nữa. Là sinh viên, khi tham gia phòng chống dịch, các em đã vô tư làm mọi việc với 200% sức lực tuổi trẻ của mình, chỉ mong sao Sài Gòn mau “lành bệnh”. Hình như tất cả chỉ có một suy nghĩ trong đầu là phải lấy được nhiều mẫu xét nghiệm nhất, truy vết các F chính xác và nhanh nhất.
Mỗi lần đọc tin nhắn, thấy những hình ảnh trong nhóm trò chuyện, tôi rất vui và tự hào vì những học trò của mình đã lớn và trưởng thành. Khi Tổ quốc cần, các em đã biết đồng lòng chống dịch với tất cả sức lực và khả năng của mình. Dịch Covid buộc người ta phải giữ khoảng cách với nhau, nhưng đồng thời cũng kéo con người lại gần với nhau hơn bằng những sợi dây nặng nghĩa ân tình.
Những bài học năm nào tôi dạy về tình Tổ quốc, nghĩa đồng bào đã được trò tôi cụ thể hóa bằng hành động thật thiết thực. Tự hào và hãnh diện quá, trò ơi.
© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn
Xem thêm: Hà Nội – Sài Gòn đêm không ngủ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu