Covid ơi, hãy trả lại cho chúng tôi bình yên vốn có!
2021-08-10 01:25
Tác giả:
TRẦN QUYÊN
blogradio.vn - Chúng ta bao lâu đã đợi được nên còn một chút nữa thôi hãy cùng nhau cố lên nhé. Chúng ta sẽ cùng vượt qua đại dịch. Covid ơi, hãy trả cho tôi cuộc sống vốn có như ngày nào, trả tôi về với thoáng yên bình cho tôi thực hiện những giấc mơ còn dang dở.
***
"Nhắm mắt lại để lòng thôi dậy sóng
Thả trôi đi phiền muộn của ngày qua
Tìm bình yên giữa chốn phong ba
Tâm an yên vững lòng qua đại dịch".
Trong 22 năm qua có lẽ đây là lần đầu tôi xa quê lâu nhất, trở lại Sài Gòn với guồng quay học tập, công việc của một đứa sinh viên năm cuối từ mùng 5 Tết đến tận giờ, tôi chưa trở về thăm lại gia đình tôi. Kết thúc thực tập vào cuối tháng 6 cũng là lúc dịch bệnh Covid bùng phát kéo dài đến tận giờ, tôi lựa chọn ở lại Sài Gòn để bảo vệ chính tôi, gia đình tôi và cộng đồng nói chung. Và đây cũng là khoảng thời gian dừng lại để tôi ngẫm về con đường sắp tới, dự định tương lai và về ký ức tuổi thơ bên gia đình.
Một đứa sinh viên năm 4, tôi dường như bị choáng ngợp, mông lung và vô định với thực tại, tôi không biết bản thân mình có hợp với việc tôi chọn, rồi nỗi lo gánh nặng kinh tế luôn đè nặng lên vai tôi. Covid không chỉ là nỗi ám ảnh, lo sợ khi bị nhiễm, khi phải đối mặt giữa ranh giới sống và chết tựa hồ rất mong manh chỉ 5s mà đằng sau nó là những câu chuyện, những góc nhìn của nhiều mảnh đời, cũng là cơ hội cho tôi được nhìn lại bản thân tôi thực ra đã may mắn đến dường nào.
Sau khi rời khỏi ký túc xá, tôi đã chọn một căn trọ nhỏ bên Bình Dương vì giá cả khá thấp để bắt đầu cuộc sống tự lập một mình, nhưng bù lại tôi có được tình yêu thương của những người ở đây, của cô chủ trọ tốt bụng, ít ra nhờ giúp đỡ của cô, của anh chị, tôi không sợ đói giữa mùa dịch này.
Họ là những người công nhân đơn thuần nhưng mang trái tim ấm áp, dịch ai cũng thất nghiệp đặc biệt là lao động chân tay. Tôi đọc và chứng kiến nhiều gia đình phải rơi vào tình trạng khốn cùng, cạn kiệt tiền, nguồn thức ăn trữ cũng hết, vớt vát tất cả không ngại đường xa để trở về quê hương.
Tôi nhìn thấy cảnh hàng ngàn người ngủ ngoài đường để chờ được qua chốt hoặc dừng lại nghỉ sau chặng đường dài về quê, là những em bé nhỏ theo ba mẹ cùng lỉnh kỉnh đồ trên chuyến hành trình rời khỏi phố thị, rời khỏi tâm dịch để trở lại chốn quê nhà. Họ không thể bám trụ được nữa, sau đợt dịch này chắc hẳn Sài Gòn sẽ vắng lắm.
Sài Gòn hoa lệ nhưng là hoa cho người giàu và lệ ứ trong đôi mắt người nghèo. Không biết sau chuyến về quê đó họ có còn trở lại Sài Gòn không hay họ sẽ chọn cuộc sống bình an yên ổn nơi quê nhà, những người con xa xứ lại lần lượt rời đi trở về nơi chôn rau cắt rốn.
Tôi chọn ở lại, tôi vẫn tin Việt Nam sẽ chiến thắng đại dịch, nén nỗi nhớ nhà thêm chút nữa nhưng mỗi lần gọi về quê là lòng nặng trĩu. Nhiều đêm mơ chỉ mong được trở về nhà bên cha mẹ và em gái, được đùa giỡn với lũ mèo, hít khí trời trong lành bình yên ở quê hương, mỗi ngày được ăn món ngon mẹ nấu.
Khi còn ở nhà, tôi thường kén cá, kén ăn nhưng đến khi xa quê thèm lắm món cá rô đồng kho tộ, thèm canh chua cá lóc nóng hổi, thèm miếng bánh xèo miền Tây, thèm con khô lưỡi châu ăn kèm miếng dưa hấu ngọt lịm.
Tôi nhớ lắm quê hương thơm mùi lúa chín, nhớ con sông quê trĩu nặng phù sa, nhớ nét dịu dàng và xinh đẹp vùng đất trù phú đó, nhớ cả từng hương vị dân dã thôn quê từ bếp nhà của mẹ, thèm những lần bám sát theo mẹ như chú mèo con để nịnh nọt, thèm luôn mỗi buổi chiều nhỏ em gái chở tôi dạo vòng quanh công viên. Nhớ nhà nhiều nhưng vì an toàn nên tôi cố gắng chờ ngày bình an, sẽ trở về thăm lại ngôi nhà yêu dấu.
Thật sự, cảm giác lạc lõng một mình của cuộc sống độc thân mới bắt đầu không hề dễ dàng nhưng nó lại càng tiếp cho tôi sức mạnh. Tôi may mắn vì còn có điểm tựa để yêu thương, còn bạn bè ở bên quan tâm dù không thể đến thăm nhau được, vẫn có người âm thầm ở bên chăm tôi yêu tôi bằng tình cảm dịu dàng nhất, tôi vẫn còn bữa cơm no giữa mùa đại dịch.
Ngoài kia còn nhiều hoàn cảnh cơ nhỡ lang thang đói khát, Sài Gòn xô bồ thì tôi choáng ngợp nhưng khi Sài Gòn lặng im như tờ tôi lại càng sợ hơn. Tôi nhớ không khí đông đúc người vào lúc kẹt xe, nhớ nhịp sống nhộn nhịp, tiếng kèn xe inh ỏi, nhớ cả ánh đèn đủ màu của Sài Gòn về đêm.
Chúng ta bao lâu đã đợi được nên còn một chút nữa thôi hãy cùng nhau cố lên nhé. Chúng ta sẽ cùng vượt qua đại dịch. Covid ơi, hãy trả cho tôi cuộc sống vốn có như ngày nào, trả tôi về với thoáng yên bình cho tôi thực hiện những giấc mơ còn dang dở.
© Trần Thị Cẩm Quyên - blogradio.vn
Xem thêm: Sài Gòn thương – mong bình yên về sau bão tố | Special Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.