Covid ơi, hãy trả lại cho chúng tôi bình yên vốn có!
2021-08-10 01:25
Tác giả:
TRẦN QUYÊN
blogradio.vn - Chúng ta bao lâu đã đợi được nên còn một chút nữa thôi hãy cùng nhau cố lên nhé. Chúng ta sẽ cùng vượt qua đại dịch. Covid ơi, hãy trả cho tôi cuộc sống vốn có như ngày nào, trả tôi về với thoáng yên bình cho tôi thực hiện những giấc mơ còn dang dở.
***
"Nhắm mắt lại để lòng thôi dậy sóng
Thả trôi đi phiền muộn của ngày qua
Tìm bình yên giữa chốn phong ba
Tâm an yên vững lòng qua đại dịch".
Trong 22 năm qua có lẽ đây là lần đầu tôi xa quê lâu nhất, trở lại Sài Gòn với guồng quay học tập, công việc của một đứa sinh viên năm cuối từ mùng 5 Tết đến tận giờ, tôi chưa trở về thăm lại gia đình tôi. Kết thúc thực tập vào cuối tháng 6 cũng là lúc dịch bệnh Covid bùng phát kéo dài đến tận giờ, tôi lựa chọn ở lại Sài Gòn để bảo vệ chính tôi, gia đình tôi và cộng đồng nói chung. Và đây cũng là khoảng thời gian dừng lại để tôi ngẫm về con đường sắp tới, dự định tương lai và về ký ức tuổi thơ bên gia đình.
Một đứa sinh viên năm 4, tôi dường như bị choáng ngợp, mông lung và vô định với thực tại, tôi không biết bản thân mình có hợp với việc tôi chọn, rồi nỗi lo gánh nặng kinh tế luôn đè nặng lên vai tôi. Covid không chỉ là nỗi ám ảnh, lo sợ khi bị nhiễm, khi phải đối mặt giữa ranh giới sống và chết tựa hồ rất mong manh chỉ 5s mà đằng sau nó là những câu chuyện, những góc nhìn của nhiều mảnh đời, cũng là cơ hội cho tôi được nhìn lại bản thân tôi thực ra đã may mắn đến dường nào.
Sau khi rời khỏi ký túc xá, tôi đã chọn một căn trọ nhỏ bên Bình Dương vì giá cả khá thấp để bắt đầu cuộc sống tự lập một mình, nhưng bù lại tôi có được tình yêu thương của những người ở đây, của cô chủ trọ tốt bụng, ít ra nhờ giúp đỡ của cô, của anh chị, tôi không sợ đói giữa mùa dịch này.
Họ là những người công nhân đơn thuần nhưng mang trái tim ấm áp, dịch ai cũng thất nghiệp đặc biệt là lao động chân tay. Tôi đọc và chứng kiến nhiều gia đình phải rơi vào tình trạng khốn cùng, cạn kiệt tiền, nguồn thức ăn trữ cũng hết, vớt vát tất cả không ngại đường xa để trở về quê hương.
Tôi nhìn thấy cảnh hàng ngàn người ngủ ngoài đường để chờ được qua chốt hoặc dừng lại nghỉ sau chặng đường dài về quê, là những em bé nhỏ theo ba mẹ cùng lỉnh kỉnh đồ trên chuyến hành trình rời khỏi phố thị, rời khỏi tâm dịch để trở lại chốn quê nhà. Họ không thể bám trụ được nữa, sau đợt dịch này chắc hẳn Sài Gòn sẽ vắng lắm.
Sài Gòn hoa lệ nhưng là hoa cho người giàu và lệ ứ trong đôi mắt người nghèo. Không biết sau chuyến về quê đó họ có còn trở lại Sài Gòn không hay họ sẽ chọn cuộc sống bình an yên ổn nơi quê nhà, những người con xa xứ lại lần lượt rời đi trở về nơi chôn rau cắt rốn.
Tôi chọn ở lại, tôi vẫn tin Việt Nam sẽ chiến thắng đại dịch, nén nỗi nhớ nhà thêm chút nữa nhưng mỗi lần gọi về quê là lòng nặng trĩu. Nhiều đêm mơ chỉ mong được trở về nhà bên cha mẹ và em gái, được đùa giỡn với lũ mèo, hít khí trời trong lành bình yên ở quê hương, mỗi ngày được ăn món ngon mẹ nấu.
Khi còn ở nhà, tôi thường kén cá, kén ăn nhưng đến khi xa quê thèm lắm món cá rô đồng kho tộ, thèm canh chua cá lóc nóng hổi, thèm miếng bánh xèo miền Tây, thèm con khô lưỡi châu ăn kèm miếng dưa hấu ngọt lịm.
Tôi nhớ lắm quê hương thơm mùi lúa chín, nhớ con sông quê trĩu nặng phù sa, nhớ nét dịu dàng và xinh đẹp vùng đất trù phú đó, nhớ cả từng hương vị dân dã thôn quê từ bếp nhà của mẹ, thèm những lần bám sát theo mẹ như chú mèo con để nịnh nọt, thèm luôn mỗi buổi chiều nhỏ em gái chở tôi dạo vòng quanh công viên. Nhớ nhà nhiều nhưng vì an toàn nên tôi cố gắng chờ ngày bình an, sẽ trở về thăm lại ngôi nhà yêu dấu.
Thật sự, cảm giác lạc lõng một mình của cuộc sống độc thân mới bắt đầu không hề dễ dàng nhưng nó lại càng tiếp cho tôi sức mạnh. Tôi may mắn vì còn có điểm tựa để yêu thương, còn bạn bè ở bên quan tâm dù không thể đến thăm nhau được, vẫn có người âm thầm ở bên chăm tôi yêu tôi bằng tình cảm dịu dàng nhất, tôi vẫn còn bữa cơm no giữa mùa đại dịch.
Ngoài kia còn nhiều hoàn cảnh cơ nhỡ lang thang đói khát, Sài Gòn xô bồ thì tôi choáng ngợp nhưng khi Sài Gòn lặng im như tờ tôi lại càng sợ hơn. Tôi nhớ không khí đông đúc người vào lúc kẹt xe, nhớ nhịp sống nhộn nhịp, tiếng kèn xe inh ỏi, nhớ cả ánh đèn đủ màu của Sài Gòn về đêm.
Chúng ta bao lâu đã đợi được nên còn một chút nữa thôi hãy cùng nhau cố lên nhé. Chúng ta sẽ cùng vượt qua đại dịch. Covid ơi, hãy trả cho tôi cuộc sống vốn có như ngày nào, trả tôi về với thoáng yên bình cho tôi thực hiện những giấc mơ còn dang dở.
© Trần Thị Cẩm Quyên - blogradio.vn
Xem thêm: Sài Gòn thương – mong bình yên về sau bão tố | Special Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.








