Dịch Covid-19 khiến tôi nhận ra những bài học này, còn bạn thì sao?
2021-08-03 01:22
Tác giả:
blogradio.vn - Những ngày ở nhà, có cơ hội sống chậm hơn, đọc tin tức xung quanh dịch bệnh này, tôi bỗng nhận ra những bài học quan trọng mà có lẽ nếu không có sự xuất hiện của dịch Covid-19, có lẽ tôi vẫn thờ ơ, không quan tâm.
***
Không phải chúng ta mà tất cả mọi người trên hành tinh này đã phải gánh chịu những hậu quả mà đại dịch Covid-19 đã "giáng xuống".
Chắc chắn rằng tất cả các kế hoạch mà chúng ta ấp ủ đã bị "phá sản" hoàn toàn cũng bởi đại dịch khiến tâm trạng của mọi người vốn đã chán vì ở nhà lâu ngày lại càng buồn chán hơn. Tôi không phủ nhận việc mình cũng trải qua cảm giác tương tự như mọi người, nhưng bên cạnh đó, dịch Covid-19 đã thay đổi góc nhìn của tôi rất nhiều.
Những ngày ở nhà, có cơ hội sống chậm hơn, đọc tin tức xung quanh dịch bệnh này, tôi bỗng nhận ra những bài học quan trọng mà có lẽ nếu không có sự xuất hiện của dịch Covid-19, có lẽ tôi vẫn thờ ơ, không quan tâm.
Chẳng có gì quan trọng hơn gia đình
Gia đình vốn quan trọng với tất cả chúng ta, thế nhưng giữa lúc dịch Covid-19 hoành hành như thế này, tôi nhận ra gia đình quan trọng như thế nào. Tôi biết rằng cảm giác mọi người sẽ khá là bức bối khi cả ngày chạm mặt nhau trong 4 bức tường, nhưng tin tôi đi, đến giờ này, mâm cơm nhà bạn vẫn còn đầy đủ các thành viên, còn cùng nhau xem thời sự về dịch bệnh, đó đã là một niềm hạnh phúc.
Trước khi dịch bệnh ập đến, những người trẻ như tôi đi làm từ sáng đến tối, chẳng có nhiều thời gian ở cùng bố mẹ. Giờ ở nhà mỗi ngày, tôi mới có thể hiểu hết thói quen sinh hoạt của bố mẹ, mới hiểu được mỗi ngày bố mẹ mình làm gì, bố mẹ bệnh ra sao và họ giờ đây đã già yếu như thế nào. Tôi học cách dành thời gian cho bố mẹ nhiều hơn bởi những biến động ngoài kia, bố mẹ già có thể bị "cơn bão Covid-19" quét đi bất kì lúc nào.
Tôi cũng phải học cách hòa hợp với người bạn đời, với con cái khi "phải" gặp nhau 24/24, suốt nhiều tuần lễ như vậy. Trước khi đi làm tối mới gặp mặt nhau nên cũng ít khi có chuyện. Giờ đây ở cùng nhau suốt ngày, chúng tôi có thể cãi nhau đôi chút vì sự bức bối nhưng mỗi ngày còn được vui đùa bên nhau, âu đã là một niềm hạnh phúc.
Tiết kiệm chẳng bao giờ là thừa
Không chỉ có tiền, tôi hiểu rằng chúng ta còn phải biết tiết kiệm cả điện, nước, từng món ăn, đồ dùng trong gia đình. Thức ăn nào cũng ăn, chẳng còn chê ỏng chê eo; điện, nước cũng chẳng phung phí. . Tôi học cách tiết kiệm từ những thứ nhỏ nhặt nhất và tôi hiểu rằng, tiết kiệm chẳng bao giờ là thừa.
Dịch bệnh kéo đến, ngoài chuyện nó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ của mọi người thì vấn đề kinh tế của từng gia đình chắc chắn cũng bị ảnh hưởng theo. Ai may mắn thì vẫn còn việc làm và không bị trừ lương, người ít may hơn lại bị giảm đi 1/2 thu nhập, còn tệ hơn là mất việc.
Đến lúc này tôi mới hiểu rõ lời khuyên "tiết kiệm phòng thân" là như thế nào. Đừng nghĩ lời khuyên này sáo rỗng. Chúng ta không biết hết những biến động trong cuộc sống là như thế nào, nên một khoản tiền để dự phòng trong lúc cấp bách là thực sự rất cần thiết.
Biết yêu thương, quan tâm, chia sẻ
Chưa khi nào tôi cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương, sẻ chia được lan truyền rộng rãi như thế này. Tôi học cách yêu thương mọi người hơn, và còn yêu cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Chúng ta học cách quan tâm và chia sẻ những ai khổ hơn mình, dù đó là người xa lạ hay là người trước đây chúng ta không thích. Tất cả chúng ta đều nhận được những món quà hữu hình và cả vô hình từ mọi người xung quanh và tôi cũng vậy. Những gói thực phẩm, từng cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn hỏi thăm mà mọi người gửi cho nhau, cái nào cũng đáng quý.
Giúp đỡ người xa lạ từng phần cơm nhỏ, chia sẻ với người bạn trong khu vực phong tỏa từng ổ bánh mì, từng bó hành… Những việc chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến trước kia mà giờ lại làm chẳng chút đắn đo, suy nghĩ.
Sống đơn giản, sống chậm
Ngày trước không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều ôm ấp nhiều hoài bão, làm việc bán sống bán chết với mong muốn có được cuộc sống mà ai cũng phải trầm trồ. Nhưng khi dịch ập đến, tôi chợt nhận ra cuộc sống đơn giản hơn, ít tiện nghi hơn cũng đủ khiến tôi hạnh phúc, bởi ngoài kia còn bao người đói khổ hơn mình.
Tôi vốn muốn gì cũng phải làm cho bằng được, không bao giờ để mọi thứ bị trì hoãn, thế nhưng đến bây giờ tôi cũng phải học cách chấp nhận việc kế hoạch không thể như dự tính, những gì chưa thực hiện được do dịch bệnh, chúng ta sẽ ấp ủ thực hiện sau.
Người xưa có câu, "người tính không bằng trời tính", cuộc sống buộc có những thay đổi ngoài suy nghĩ của chúng ta, và chúng ta phải học cách chuẩn bị cho mình một tâm lý vững vàng lỡ có bất trắc xảy ra. Sức chịu đựng của bản thân nhờ vậy mà cũng tăng lên. Chúng ta hãy cố gắng học cách tự làm nhiều điều trong cuộc sống, tự nấu ăn, tự pha một ly cà phê… bởi giờ đây tìm được một món ăn nấu sẵn là điều xa xỉ.
Chẳng phải dịch bệnh đã thay đổi chúng ta một cách tích cực đó sao? Còn bạn, dịch Covid-19 đã dạy bạn những gì?
Theo Pháp luật và bạn đọc
Mời xem tiếp chương trình
Tình yêu trẻ con l Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu