Mùa Covid nhớ quê
2021-07-17 01:10
Tác giả:
Hoàng hôn màu tím
Làng tôi mái lá liêu xiêu
Dịu êm qua những buổi chiều không mây
Cánh cò hối hả lạc bầy
Đìu hiu hút gió, ong say mật vàng.
Con đường rộn tiếng ca vang
Trẻ em nô nức, lầm than qua rồi
Lắng nghe tiếng sáo trên đồi
Lòng như sống lại lúc hồi còn thơ.
Nhiều khi ngồi nghĩ vẩn vơ
Mười, trăm năm nữa có mờ phai chăng?
Liệu rằng đêm tối không trăng
Có còn đám trẻ lăng xăng rọi đèn?
Thầm mong dẫu trắng hay đen
Dầu đời có đổi, dầu quen, xa, gần
Gặp nhau tiếng nói ân cần
Sẻ chia nhau cả tình thân xóm làng.
Ngày nay Covid tràn lan
Cùng nhau chung sức – những bàn tay xinh
Làm theo sức nhỏ của mình
Khẩu trang, khử khuẩn, thân tình hẹn sau.
Hai mét khoảng cách là bao
Khai báo nhanh chóng, không vào không ra
Những vùng có dịch, cách xa
Tụ tập ăn uống đợi qua hiểm nghèo.
Vùng quê heo hút cheo leo
Cầu mong êm ấm, trong veo nghĩa tình
Chiều trôi gió mát yên bình
Tuy xa vẫn giữ bóng hình quê hương.
© Võ Thị Bích Hoàng - blogradio.vn
Xem thêm: Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”

Yên đơn phương
Em đã cố kìm nén không khóc trước mọi người. Chắc chỉ có mỗi mình anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh mà thôi.