Hãy sống như thể không có ngày mai
2021-08-09 01:10
Tác giả:
Hoàng hôn màu tím
Có bao giờ nuối tiếc
Thứ hôm nay vẫn còn
Những gì mình nắm giữ
Sẽ mãi trong tay ư?
Ngay chiếc lá trên cành
Hôm nay vẫn còn xanh
Ngày mai thành vàng úa
Rồi gió lùa không hay.
Trời buổi sáng mây bay
Thêm chút vàng của nắng
Thế mà đôi khi giận
Chiều đổi màu quầng đen.
Một cái tên rất quen
Lâu rồi ta không gọi
Cũng chẳng nghe người nói
Rồi cũng lãng quên thôi.
Mọi thứ ở trên đời
Cứ xoay vòng được – mất
Ta trở nên hụt hẫng
Làm bước chân chơi vơi.
Bởi thế đừng buông lơi
Tình nhân ái con người
Sẻ chia, thương đồng loại
Đắng bùi, không phai phôi.
Để khi mất nhau rồi
Không ngại ngùng, tiếc nuối
Không trách nhau quá vội
Khiến tình thêm xa xôi.
Sống sao không có lỗi
Với kiếp một con người
Đạo lý luôn đi đôi
Lòng từ bi tuyệt đối.
Cuộc đời dài hay ngắn
Biết còn có ngày mai
Nên sống sao như thể
Ngày hôm nay hết đời.
© Võ Thị Bích Hoàng - blogradio.vn
Xem thêm: Giữa chúng mình là tình bạn hay đã chạm đến tình yêu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nơi trái tim khao khát về
Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá
Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết
Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)
Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?