Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bóng mẹ giờ ở mãi một nơi xa

2021-08-24 01:10

Tác giả: Hoàng hôn màu tím


Không may mắn con sớm mồ côi mẹ

Lưng chừng đời quạnh quẽ thiếu tình thương

Chân chơi vơi bước giữa những con đường

Đã từng nghĩ như lẽ thường phải thế.

 

Còn lại đây trong mái nhà xập xệ

Sáu người con, đứa chưa tuổi trưởng thành

Cha bần thần, mái tóc vẫn còn xanh

Không tiếng khóc, thêm chòng chành cô quạnh.

 

Chiều mùa đông, mùi sương giăng đặc quánh

Mẹ nằm im, lanh lảnh tiếng chuông thanh

Người thì đông, sao lòng con thấy lạnh?

Đứng sau hè, le lói ánh hoàng hôn.

me_0

Bây giờ đây, các con đã lớn khôn

Đời xô đẩy đã vùi chôn mơ ước

Nhưng mỗi đứa đều gắng tâm đạt được

Giữ cho mình không lỡ bước sa chân.

 

Mỗi việc làm đều nhớ phải phân vân

Không che lấp bởi sân si, thù hận

Sống để cho và xem như là nhận

Ở trên trời, mẹ khỏi bận tâm thêm.

 

Vắng mẹ rồi, con vẫn nhớ hằng đêm

Ánh trăng thanh nhè nhẹ rớt bên thềm

Gió lao xao như tiếp thêm lời mẹ

“Vấp ngã nào cũng lặng lẽ bước qua”.

 

Bóng mẹ giờ ở mãi một nơi xa

Mong các con trường đời qua, tự học

Nếu lỡ có một lý do để khóc

Phải chọn cho mình, cười cả ngàn lý do.

©Võ Thị Bích Hoàng - blogradio.vn

 

Xem thêm: Trả lại thanh xuân cho em

Hoàng hôn màu tím

Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống/ bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một ngày

Có một ngày

Em dừng bước và nhìn khắp nẻo Những góc nhỏ một thời vẫn như còn vọng đâu đây

Bây giờ là mùa đông

Bây giờ là mùa đông

Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ

Nếu lỡ

Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn

Sống trọn

Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

back to top