Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con yêu tất cả những gì thuộc về mẹ

2021-07-02 01:15

Tác giả: Nguyễn Thị Thu Ba


blogradio.vn - Tôi đã từng ngồi đếm tóc trắng của mẹ, để tìm xem có bao nhiêu nổi nhọc nhằn, lo lắng vì đàn con, nhưng tôi đếm đến cả những vì sao trên trời xuất hiện rồi tan biến mà vẫn không sao đếm hết những lo toan, nhọc nhằn trên mái tóc mẹ.

***

Mẹ tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó nên khi sinh ra cả sáu chị em tôi trong sự thiếu thốn, khó khăn, vất vả thì mẹ lại càng thương yêu chị em tôi nhiều hơn bản thân của mẹ. Một mình mẹ chèo chống, vật vả với khó khăn, gian khổ của cuộc đời để nuôi sáu chị em tôi khôn lớn, vậy mà mẹ vẫn mỉm cười hạnh phúc khi ai đó hỏi mẹ rằng “Hạnh phúc là gì?”. Cái mỉm cười của mẹ và cái nhìn âu ếm cùng vòng tay mẹ siết chặt lấy sáu chị em tôi… đó chính là câu trả lời mà mẹ mãn nguyện nhất cho một điều hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời làm mẹ của mẹ.

Tôi biết mẹ hạnh phúc vì có chúng tôi, với mẹ, mỗi chị em chúng tôi là một niềm vui rực rỡ nhất trong tim của mẹ. Chúng tôi là những bông hoa tươi thắm nhất, tô đẹp thêm cuộc đời của mẹ… và đến một ngày nào đó, nếu có ai hỏi tôi “Mẹ tôi là người phụ nữ như thế nào? Và tôi yêu quý gì nhất ở mẹ?”. Lại một lần nữa tôi không đắn đo suy nghĩ mà có thể trả lời ngay với người đó rằng: Trong tim tôi, mẹ là một người phụ nữ đẹp nhất trong tất cả những người phụ nữ đẹp mà tôi đã gặp. Những điều tôi yêu quý nhất ở mẹ, có lẽ kể mãi, kể mãi vẫn không hết.

Tôi yêu gương mặt mẹ tôi, một gương mặt hốc hác, gầy gò, có nhiều dấu vết của thời gian nhưng lúc nào cũng hiện lên một nét hiền từ, nhân hậu, vị tha, khoan dung, độ lượng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Gương mặt mẹ luôn luôn chất chứa đầy mồ hôi vì cuộc mưu sinh, vất vả. Nhưng đặc biệt gương mặt ấy luôn sáng lấp lánh mỗi khi chúng tôi ngoan, mỗi khi chúng tôi có niềm vui và thành đạt.

Tôi yêu mái tóc mẹ, mái tóc có những sợi bạc vì được pha màu trắng của gió sương, vất vả. Tôi đã từng ngồi đếm tóc trắng của mẹ, để tìm xem có bao nhiêu nổi nhọc nhằn, lo lắng vì đàn con, nhưng tôi đếm đến cả những vì sao trên trời xuất hiện rồi tan biến mà vẫn không sao đếm hết những lo toan, nhọc nhằn trên mái tóc mẹ.

Tôi yêu đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay gầy nhiều hơn so với đôi mắt của mẹ trong những đêm thức trắng vì chị em tôi bệnh. Tôi yêu đôi bàn tay mẹ mỗi khi dắt tôi đi học. Tôi yêu đôi bàn tay mẹ vì đôi bàn tay ấy luôn nắm lấy bàn tay tôi mỗi khi tôi vấp ngã hay đau khổ và buồn chán. Đôi bàn tay ấy có khi lau cả những giọt nước mắt tôi rơi khi gặp phải chuyện buồn, và cũng chính đôi bàn tay ấy mẹ đã dùng đã xua muỗi cho tôi trong mỗi đêm tôi học bài và quạt mát cho tôi trong những đêm mất điện, cũng bằng đôi bàn tay ấy mẹ đã siết chặt tay tôi động viên tôi trong tất cả các kì thi để hôm nay tôi được đứng trên bờ vinh quang.

Tôi yêu dáng mẹ tôi, dáng mẹ nhọc nhằn, trải dài theo năm tháng nhưng mẹ luôn để thời gian dừng lại nghĩ về mẹ hơn khi có những tháng năm nào mẹ đứng đợi tôi sau mỗi buổi tan trường. Dáng mẹ cúi xuống mỗi khi ra đồng cấy lúa, gặt lúa, làm cỏ thuê hay dáng mẹ lạnh lẽo, run run khi xuống đồng hái từng cọng rau, bắt từng con cá trong những mùa đông giá lạnh để mang về cho chị em tôi mỗi bữa cơm ngon… dù nhọc nhằn đè nặng lên đôi vai của mẹ, nắng mưa có làm sờn đi chiếc áo mẹ mặc nhưng dáng mẹ vấn đứng vững trên đường đời, như khắc sâu nét đẹp của một người phụ nữ tảo tần, chịu thương, chịu khó và không bao giờ lùi bước trước giông bão cuộc đời.

Tôi yêu đôi dép mẹ, đôi dép lào màu da bò đã mòn dần theo năm tháng, vậy mà tình yêu mẹ dành cho chị em chúng tôi ngày càng dày thêm qua những con đường mẹ rong ruổi để kiếm tìm những đồng tiền đầy mồ hôi pha lẫn nước mắt mang về và đổi lấy thành những món ăn, món quà, quần áo, cặp sách và tất cả những gì cần cho chị em tôi sống cuộc sống no đủ. Đôi dép ấy mòn dần vì thời gian qua dài đã mang mẹ đi khắp các con đường có nhiều ươc mơ và hoài bão để mẹ mang cả những ước mơ, hoài bão ấy về đặt trọn vẹn vào tay chị em chúng tôi.

Và… tôi không chỉ yêu mẹ có bấy nhiêu thôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về mẹ. Tôi không lí giải được hết tại sao tôi lại yêu những điều tưởng như bình thường ấy nhưng lại rất quý giá và quan trọng đối với tôi. Mỗi phút, mỗi giây trôi qua, được ở bên mẹ tôi đều trân trọng, tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó không được nhìn thấy gương mặt dịu hiền của mẹ, không được nắm lấy đôi bàn tay xanh xao, gầy guộc của mẹ. Tôi sợ một ngày nào đó dáng mẹ sẽ nằm xuống một nơi rất sâu mà người ta không quên mang theo đôi dép lào da bò của mẹ….

Thời gian ơi, xin dừng bao giờ như thế nhé? Đừng mang mẹ tôi đi về một nơi nào đó mà tôi không thể nào nhìn thấy, vì mẹ là tình yêu, niềm tin và ý nghĩa cuộc sống của trái tim tôi. Tôi yêu mẹ bằng cả trái tim và bằng cả một cuộc đời của một người con yêu mẹ!

© Nguyễn Thị Thu Ba - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio

Nguyễn Thị Thu Ba

Hãy luôn mỉm cười, niềm vui và may mắn sẽ tự tìm đến với chúng ta!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một ngày

Có một ngày

Em dừng bước và nhìn khắp nẻo Những góc nhỏ một thời vẫn như còn vọng đâu đây

Bây giờ là mùa đông

Bây giờ là mùa đông

Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ

Nếu lỡ

Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn

Sống trọn

Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

back to top