Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con yêu tất cả những gì thuộc về mẹ

2021-07-02 01:15

Tác giả: Nguyễn Thị Thu Ba


blogradio.vn - Tôi đã từng ngồi đếm tóc trắng của mẹ, để tìm xem có bao nhiêu nổi nhọc nhằn, lo lắng vì đàn con, nhưng tôi đếm đến cả những vì sao trên trời xuất hiện rồi tan biến mà vẫn không sao đếm hết những lo toan, nhọc nhằn trên mái tóc mẹ.

***

Mẹ tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó nên khi sinh ra cả sáu chị em tôi trong sự thiếu thốn, khó khăn, vất vả thì mẹ lại càng thương yêu chị em tôi nhiều hơn bản thân của mẹ. Một mình mẹ chèo chống, vật vả với khó khăn, gian khổ của cuộc đời để nuôi sáu chị em tôi khôn lớn, vậy mà mẹ vẫn mỉm cười hạnh phúc khi ai đó hỏi mẹ rằng “Hạnh phúc là gì?”. Cái mỉm cười của mẹ và cái nhìn âu ếm cùng vòng tay mẹ siết chặt lấy sáu chị em tôi… đó chính là câu trả lời mà mẹ mãn nguyện nhất cho một điều hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời làm mẹ của mẹ.

Tôi biết mẹ hạnh phúc vì có chúng tôi, với mẹ, mỗi chị em chúng tôi là một niềm vui rực rỡ nhất trong tim của mẹ. Chúng tôi là những bông hoa tươi thắm nhất, tô đẹp thêm cuộc đời của mẹ… và đến một ngày nào đó, nếu có ai hỏi tôi “Mẹ tôi là người phụ nữ như thế nào? Và tôi yêu quý gì nhất ở mẹ?”. Lại một lần nữa tôi không đắn đo suy nghĩ mà có thể trả lời ngay với người đó rằng: Trong tim tôi, mẹ là một người phụ nữ đẹp nhất trong tất cả những người phụ nữ đẹp mà tôi đã gặp. Những điều tôi yêu quý nhất ở mẹ, có lẽ kể mãi, kể mãi vẫn không hết.

Tôi yêu gương mặt mẹ tôi, một gương mặt hốc hác, gầy gò, có nhiều dấu vết của thời gian nhưng lúc nào cũng hiện lên một nét hiền từ, nhân hậu, vị tha, khoan dung, độ lượng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Gương mặt mẹ luôn luôn chất chứa đầy mồ hôi vì cuộc mưu sinh, vất vả. Nhưng đặc biệt gương mặt ấy luôn sáng lấp lánh mỗi khi chúng tôi ngoan, mỗi khi chúng tôi có niềm vui và thành đạt.

Tôi yêu mái tóc mẹ, mái tóc có những sợi bạc vì được pha màu trắng của gió sương, vất vả. Tôi đã từng ngồi đếm tóc trắng của mẹ, để tìm xem có bao nhiêu nổi nhọc nhằn, lo lắng vì đàn con, nhưng tôi đếm đến cả những vì sao trên trời xuất hiện rồi tan biến mà vẫn không sao đếm hết những lo toan, nhọc nhằn trên mái tóc mẹ.

Tôi yêu đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay gầy nhiều hơn so với đôi mắt của mẹ trong những đêm thức trắng vì chị em tôi bệnh. Tôi yêu đôi bàn tay mẹ mỗi khi dắt tôi đi học. Tôi yêu đôi bàn tay mẹ vì đôi bàn tay ấy luôn nắm lấy bàn tay tôi mỗi khi tôi vấp ngã hay đau khổ và buồn chán. Đôi bàn tay ấy có khi lau cả những giọt nước mắt tôi rơi khi gặp phải chuyện buồn, và cũng chính đôi bàn tay ấy mẹ đã dùng đã xua muỗi cho tôi trong mỗi đêm tôi học bài và quạt mát cho tôi trong những đêm mất điện, cũng bằng đôi bàn tay ấy mẹ đã siết chặt tay tôi động viên tôi trong tất cả các kì thi để hôm nay tôi được đứng trên bờ vinh quang.

Tôi yêu dáng mẹ tôi, dáng mẹ nhọc nhằn, trải dài theo năm tháng nhưng mẹ luôn để thời gian dừng lại nghĩ về mẹ hơn khi có những tháng năm nào mẹ đứng đợi tôi sau mỗi buổi tan trường. Dáng mẹ cúi xuống mỗi khi ra đồng cấy lúa, gặt lúa, làm cỏ thuê hay dáng mẹ lạnh lẽo, run run khi xuống đồng hái từng cọng rau, bắt từng con cá trong những mùa đông giá lạnh để mang về cho chị em tôi mỗi bữa cơm ngon… dù nhọc nhằn đè nặng lên đôi vai của mẹ, nắng mưa có làm sờn đi chiếc áo mẹ mặc nhưng dáng mẹ vấn đứng vững trên đường đời, như khắc sâu nét đẹp của một người phụ nữ tảo tần, chịu thương, chịu khó và không bao giờ lùi bước trước giông bão cuộc đời.

Tôi yêu đôi dép mẹ, đôi dép lào màu da bò đã mòn dần theo năm tháng, vậy mà tình yêu mẹ dành cho chị em chúng tôi ngày càng dày thêm qua những con đường mẹ rong ruổi để kiếm tìm những đồng tiền đầy mồ hôi pha lẫn nước mắt mang về và đổi lấy thành những món ăn, món quà, quần áo, cặp sách và tất cả những gì cần cho chị em tôi sống cuộc sống no đủ. Đôi dép ấy mòn dần vì thời gian qua dài đã mang mẹ đi khắp các con đường có nhiều ươc mơ và hoài bão để mẹ mang cả những ước mơ, hoài bão ấy về đặt trọn vẹn vào tay chị em chúng tôi.

Và… tôi không chỉ yêu mẹ có bấy nhiêu thôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về mẹ. Tôi không lí giải được hết tại sao tôi lại yêu những điều tưởng như bình thường ấy nhưng lại rất quý giá và quan trọng đối với tôi. Mỗi phút, mỗi giây trôi qua, được ở bên mẹ tôi đều trân trọng, tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó không được nhìn thấy gương mặt dịu hiền của mẹ, không được nắm lấy đôi bàn tay xanh xao, gầy guộc của mẹ. Tôi sợ một ngày nào đó dáng mẹ sẽ nằm xuống một nơi rất sâu mà người ta không quên mang theo đôi dép lào da bò của mẹ….

Thời gian ơi, xin dừng bao giờ như thế nhé? Đừng mang mẹ tôi đi về một nơi nào đó mà tôi không thể nào nhìn thấy, vì mẹ là tình yêu, niềm tin và ý nghĩa cuộc sống của trái tim tôi. Tôi yêu mẹ bằng cả trái tim và bằng cả một cuộc đời của một người con yêu mẹ!

© Nguyễn Thị Thu Ba - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio

Nguyễn Thị Thu Ba

Hãy luôn mỉm cười, niềm vui và may mắn sẽ tự tìm đến với chúng ta!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nơi trái tim khao khát về

Nơi trái tim khao khát về

Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá

Mùa cao su thay lá

Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết

Nhặt lá mai ngày tết

Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

back to top