Keo phèn của cha
2021-08-09 01:05
Tác giả:
Nguyễn Thị Thu Ba
blogradio.vn - Con như càng nhìn thấy rõ từng dấu chân cha bước qua, con như thấy được những giọt mồ hôi cha rơi trên đất, tưới cho những mầm xanh thêm tơi tốt. Con lại càng thấy yêu cha hơn. Yêu kí ức tuổi thơ có hình bóng cha già. Con thầm cảm ơn Chúa đã ban cho con người cha nhân hậu, tuyệt vời!
***
Dù sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đông chị em nhưng con chưa bao giờ vất vả, khổ sở và thiệt thòi bởi con biết, cha đã giành hết những phần khổ sở, khó khăn đó để mang lại cho con những gì tốt đẹp nhất.
Con nhớ, lúc nhỏ, khi con đến trường, phải qua một con sông và đi bộ một khoảng rất xa mới đến được lớp nhưng chưa bao giờ con có cảm giác mệt mỏi vì đi bộ, mà trái lại cha luôn cõng con trên vai, bất kể là trời mưa hay nắng, đường có sìn lầy trơn trợt, cha cũng cõng con trên vai vượt qua mọi nẻo đường để đặt được con vào lớp học. Lúc đó con ngây thơ, không hiểu hết tình thương yêu của cha là vô bờ bến, con còn hỏi cha “Sao cha của bạn con không cõng bạn đến trường như cha?”. Cha chỉ mỉm cười, đưa tay quệt những giọt mồ hôi rơi trên trán và chảy xuống ước đầm vai áo rồi cha bảo với con rằng: “Cha sợ đôi chân của con gái bé bỏng của cha sẽ mệt và mỏi…”
Khi con lớn lên một chút, con học ở một ngôi trường xa, con biết đi xe đạp, không cần cha phải cõng đến trường nữa, nhưng sao đôi vai cha vẫn cứ thấp dần, thấp dần xuống… À, con nhớ rồi, lúc này cha lại cõng chiếc xe đạp của con xuống xuồng để qua sông. Cha cũng mỉm cười giải thích con nghe rằng: “Cha sợ đôi tay của con gái bé bỏng của cha không nhấc nổi chiếc xe đạp…”
Khi con vào Cao Đẳng, con nghĩ rằng, con đã lớn, cha sẽ không vướn bận và lo cho con nhiều nữa, đôi vai cha sẽ không mỏi, lưng cha sẽ không còng xuống nữa vì con, nhưng… đôi vai cha vẫn thấp xuống vì cha vẫn phải cõng con xuống xuồng qua sông mỗi bận con về quê rồi lại đi học tiếp. Cha mỉm cười: “Cha sợ dơ đôi chân của con gái bé bỏng của cha…”
Khi con ra trường, con được dạy ở một ngôi trường quê nghèo mà ngày xưa cha từng cõng con đến trường. Con như càng nhìn thấy rõ từng dấu chân cha bước qua, con như thấy được những giọt mồ hôi cha rơi trên đất, tưới cho những mầm xanh thêm tơi tốt. Con lại càng thấy yêu cha hơn. Yêu kí ức tuổi thơ có hình bóng cha già. Con thầm cảm ơn Chúa đã ban cho con người cha nhân hậu, tuyệt vời!
Lãnh tháng lương đầu tiên, con cầm những đồng tiền trên tay, xúc động đến rơi nước mắt, người đầu tiên con nghĩ đến là cha, con liền mang số tiền đó ra chợ lựa mua cho cha một đôi giày thật đẹp và thật xịn rồi hớn hở chạy về nhà tìm cha. Thấy cha mang giày mà mặt cứ nhăn nhó, con nghĩ rằng tại giày chật nên chân cha đau, con vội cúi xuống tháo giày ra giúp cha, vừa nhìn thấy bàn chân cha con ứa nước mắt, những kẻ chân cha đã bị nước ăn mòn và lở loét, có những ngón đỏ hỏn vì nước ăn mòn cả vào lớp thịt non. Hèn gì… con nhìn thấy phía dưới gầm giường cha luôn đặt một keo phèn ngâm nước. Mỗi tối con luôn nghe tiếng leng keng phát ra từ chiếc giường của cha. Đó là tiếng kêu của mấy viên phèn mà mỗi khi cha lắc keo cho phèn chảy ra hòa với nước để làm thuốc sức cho đôi chân của mình. Con chợt hiểu ra rằng, tại sao không bao giờ cha để con tự đi bằng đôi chân của mình qua bên kia sông đi học….
© Nguyễn Thị Thu Ba - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 543: Người cùng tôi đi đến cuối con đường
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.