Phát thanh xúc cảm của bạn !

Keo phèn của cha

2021-08-09 01:05

Tác giả: Nguyễn Thị Thu Ba


blogradio.vn - Con như càng nhìn thấy rõ từng dấu chân cha bước qua, con như thấy được những giọt mồ hôi cha rơi trên đất, tưới cho những mầm xanh thêm tơi tốt. Con lại càng thấy yêu cha hơn. Yêu kí ức tuổi thơ có hình bóng cha già. Con thầm cảm ơn Chúa đã ban cho con người cha nhân hậu, tuyệt vời!

***

Dù sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đông chị em nhưng con chưa bao giờ vất vả, khổ sở và thiệt thòi bởi con biết, cha đã giành hết những phần khổ sở, khó khăn đó để mang lại cho con những gì tốt đẹp nhất.

Con nhớ, lúc nhỏ, khi con đến trường, phải qua một con sông và đi bộ một khoảng rất xa mới đến được lớp nhưng chưa bao giờ con có cảm giác mệt mỏi vì đi bộ, mà trái lại cha luôn cõng con trên vai, bất kể là trời mưa hay nắng, đường có sìn lầy trơn trợt, cha cũng cõng con trên vai vượt qua mọi nẻo đường để đặt được con vào lớp học. Lúc đó con ngây thơ, không hiểu hết tình thương yêu của cha là vô bờ bến, con còn hỏi cha “Sao cha của bạn con không cõng bạn đến trường như cha?”. Cha chỉ mỉm cười, đưa tay quệt những giọt mồ hôi rơi trên trán và chảy xuống ước đầm vai áo rồi cha bảo với con rằng: “Cha sợ đôi chân của con gái bé bỏng của cha sẽ mệt và mỏi…”

Khi con lớn lên một chút, con học ở một ngôi trường xa, con biết đi xe đạp, không cần cha phải cõng đến trường nữa, nhưng sao đôi vai cha vẫn cứ thấp dần, thấp dần xuống… À, con nhớ rồi, lúc này cha lại cõng chiếc xe đạp của con xuống xuồng để qua sông. Cha cũng mỉm cười giải thích con nghe rằng: “Cha sợ đôi tay của con gái bé bỏng của cha không nhấc nổi chiếc xe đạp…”

Khi con vào Cao Đẳng, con nghĩ rằng, con đã lớn, cha sẽ không vướn bận và lo cho con nhiều nữa, đôi vai cha sẽ không mỏi, lưng cha sẽ không còng xuống nữa vì con, nhưng… đôi vai cha vẫn thấp xuống vì cha vẫn phải cõng con xuống xuồng qua sông mỗi bận con về quê rồi lại đi học tiếp. Cha mỉm cười: “Cha sợ dơ đôi chân của con gái bé bỏng của cha…”

Khi con ra trường, con được dạy ở một ngôi trường quê nghèo mà ngày xưa cha từng cõng con đến trường. Con như càng nhìn thấy rõ từng dấu chân cha bước qua, con như thấy được những giọt mồ hôi cha rơi trên đất, tưới cho những mầm xanh thêm tơi tốt. Con lại càng thấy yêu cha hơn. Yêu kí ức tuổi thơ có hình bóng cha già. Con thầm cảm ơn Chúa đã ban cho con người cha nhân hậu, tuyệt vời!

Lãnh tháng lương đầu tiên, con cầm những đồng tiền trên tay, xúc động đến rơi nước mắt, người đầu tiên con nghĩ đến là cha, con liền mang số tiền đó ra chợ lựa mua cho cha một đôi giày thật đẹp và thật xịn rồi hớn hở chạy về nhà tìm cha. Thấy cha mang giày mà mặt cứ nhăn nhó, con nghĩ rằng tại giày chật nên chân cha đau, con vội cúi xuống tháo giày ra giúp cha, vừa nhìn thấy bàn chân cha con ứa nước mắt, những kẻ chân cha đã bị nước ăn mòn và lở loét, có những ngón đỏ hỏn vì nước ăn mòn cả vào lớp thịt non. Hèn gì… con nhìn thấy phía dưới gầm giường cha luôn đặt một keo phèn ngâm nước. Mỗi tối con luôn nghe tiếng leng keng phát ra từ chiếc giường của cha. Đó là tiếng kêu của mấy viên phèn mà mỗi khi cha lắc keo cho phèn chảy ra hòa với nước để làm thuốc sức cho đôi chân của mình. Con chợt hiểu ra rằng, tại sao không bao giờ cha để con tự đi bằng đôi chân của mình qua bên kia sông đi học….

© Nguyễn Thị Thu Ba - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 543: Người cùng tôi đi đến cuối con đường

Nguyễn Thị Thu Ba

Hãy luôn mỉm cười, niềm vui và may mắn sẽ tự tìm đến với chúng ta!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top