Con cảm ơn cha vì tất cả
2021-04-16 01:10
Tác giả:
Hà Anny
blogradio.vn - Đây là điều đầu tiên mà tôi cảm ơn tới cha mẹ của tôi. Tôi thật sự rất may mắn và hạnh phúc khi có đủ cha mẹ và còn có cả nhiều chị em. Cha tôi, không giàu, không sang nhưng tình yêu thương giành cho tôi thì đầy tràn.
***
Cicero từng nói: "Trên Trái Đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của người cha cho con mình". Có lẽ, trong mỗi chúng ta ai ai cũng đều quen vòng tay của mẹ hơn là bờ vai vững chắc của cha. Và tôi, tôi cũng vậy.
Cha tôi - là người sinh ra tôi và nuôi tôi khôn lớn, không những tôi mà còn 7 người chị em khác của tôi nữa.Tôi còn nhớ hồi đó, tuy gia cảnh khó khăn nhưng cha mẹ tôi vẫn không từ chối một món quà nào mà Thượng Đế ban tặng, cha tôi sẵn sàng đón nhận những đứa con ấy đến với cuộc đời, cũng vì thế mà tôi mới được hiện diện trên cuộc đời này. Đây là điều đầu tiên mà tôi cảm ơn tới cha mẹ của tôi. Tôi thật sự rất may mắn và hạnh phúc khi có đủ cha mẹ và còn có cả nhiều chị em.

Cha tôi, không giàu, không sang nhưng tình yêu thương giành cho tôi thì đầy tràn.
Ngày tôi còn bé thì cha mẹ tôi chỉ biết nương vào mấy cái ruộng, làm vất vả nhưng cũng không được bao nhiêu. Những ngày không làm ruộng thì cha tôi lại kéo con xe kéo và vài tấm lưới xuống biển đánh cá để kiếm thức ăn trong ngày. Mùa này rồi mùa kia cứ thế trôi qua rồi tôi cũng không biết cha mẹ tôi phải trải qua bao nhiêu mùa mưa nắng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để nuôi tôi và chị em tôi khôn lớn. Khi tôi 10 tuổi, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo và tương lai của đàn con mà cha tôi đã tìm đến với con đường khác đó là đi nước ngoài. Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, tôi đã tan học ở trường và tôi về nhà nhưng không thấy bóng dáng của cha tôi ở đâu. Tôi mới hỏi mẹ thì mẹ nói:" Cha đi nước ngoài rồi", tôi nghe xong chỉ im lặng sau đó tôi đã khóc rất nhiều nhưng tôi không dám để ai thấy. Nhưng dần rồi tôi cũng quen cái cảm giác vắng bóng người cha trong nhà.
Năm tháng cứ dần dần trôi, cho tới hiện tại mẹ tôi thì vẫn ở nhà với việc đồng áng và buôn bán chút nhỏ nhặt nơi chợ quê, cha tôi thì vẫn đang ở bên nước Pháp làm đủ thứ nghề để kiếm đồng tiền cho gia đình, còn tôi thì vẫn đang xa nhà và theo học tại một trường cao đẳng ở TP. HCM. Tối nào cha mẹ tôi cũng gọi điện qua mess và nói chuyện tới cả mấy tiếng đồng hồ. Nói chuyện với mẹ thì tôi nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng cứ gặp cha là tôi lại không biết phải nói gì ngoài vài ba câu hỏi quen thuộc: "Cha có khỏe không?”, “Hôm nay cha có đi làm không?”, “Cha đi làm có mệt không?”. Cha tôi cũng vậy, lúc có cả mẹ thì còn trêu đùa tôi nhưng khi chỉ có tôi và cha thì cha cũng chỉ biết hỏi tôi mấy câu là hết rồi. "Khỏe không con?" là câu nói đầu tiên tôi nghe được khi vừa nhấc máy lên, tiếp theo là "Hôm nay con có đi học không, học hành sao rồi có mệt không?". Chỉ vài câu ngắn gọn nhưng chứa trọn bao nỗi niềm, sự quan tâm lo lắng cho tôi là không bao giờ thiếu được.
Lúc tôi hỏi cha làm có mệt không thì câu trả lời của cha tôi luôn luôn là “Mệt gì con, làm tí nữa là được nghỉ rồi". Thật ra cha tôi đang lừa dối tôi và tôi biết điều đó, tôi cảm nhận được sự mệt nhọc trên khuôn mặt cha. Có những hôm, gọi điện nhìn qua màn hình điện thoại tôi thấy một lớp bột trắng phủ đầy trên đầu cha và lem luốc xuống cả mũi mặt rồi quần áo. Lúc đầu thấy thì tôi cũng giả cười cười rồi nói “Sao cha làm gì mà bụi bặm nhiều thế?", rồi cha tôi giả vờ như không nghe thấy, tôi không kìm nỗi được cảm xúc khi nhìn thấy hình ảnh đó của cha nên tôi liền tắt camera điện thoại để lau nước mắt.
.jpg)
Cha tôi, cũng đã lớn tuổi rồi, đã đến tuổi đáng được nghỉ ngơi rồi nhưng chỉ vì lo cho gia đình nên cha ráng ở bên đó làm thêm vài năm. Cha tôi, mệt nhọc không than trách, vất vả không phàn nàn chỉ vì yêu thương và nghĩ tới tương lai của con cái. Cha tôi luôn miệng nói cha rất tự hào về tôi, làm tôi cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ vì tôi chưa làm được gì giúp cha, xấu hổ vì tôi cũng chẳng phải là đứa con ngoan hiền. Còn rất nhiều kỉ niệm và câu chuyện về cha của tôi, nhưng tôi không kể hết được. Tôi đang ngồi gõ từng dòng chữ này vừa rơm rớm nước mắt. Tôi đang nhớ cha tôi rất nhiều. Tôi nhớ người cha với ánh mắt buồn nhưng hiền hậu, thầm lặng nhưng ân cần chu đáo.
Cuối cùng, tôi muốn nói với cha tôi rằng. “Cha ơi, con cảm ơn cha vì tất cả, cảm ơn cha đã nuôi dạy con tới ngày hôm nay. Những bài học, những lời dặn dò của cha sẽ mãi là hành trang cho con bước vào đời. Con mến chúc cha luôn mạnh khỏe, và niềm vui của con là khi được thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của cha.
Cảm ơn Cha vì là cha của con. Con yêu cha"
Con gái: Hà Anny
© Hà Anny - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thanh xuân không có giá như l Truyện Hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…







