Con cảm ơn cha vì tất cả
2021-04-16 01:10
Tác giả:
Hà Anny
blogradio.vn - Đây là điều đầu tiên mà tôi cảm ơn tới cha mẹ của tôi. Tôi thật sự rất may mắn và hạnh phúc khi có đủ cha mẹ và còn có cả nhiều chị em. Cha tôi, không giàu, không sang nhưng tình yêu thương giành cho tôi thì đầy tràn.
***
Cicero từng nói: "Trên Trái Đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của người cha cho con mình". Có lẽ, trong mỗi chúng ta ai ai cũng đều quen vòng tay của mẹ hơn là bờ vai vững chắc của cha. Và tôi, tôi cũng vậy.
Cha tôi - là người sinh ra tôi và nuôi tôi khôn lớn, không những tôi mà còn 7 người chị em khác của tôi nữa.Tôi còn nhớ hồi đó, tuy gia cảnh khó khăn nhưng cha mẹ tôi vẫn không từ chối một món quà nào mà Thượng Đế ban tặng, cha tôi sẵn sàng đón nhận những đứa con ấy đến với cuộc đời, cũng vì thế mà tôi mới được hiện diện trên cuộc đời này. Đây là điều đầu tiên mà tôi cảm ơn tới cha mẹ của tôi. Tôi thật sự rất may mắn và hạnh phúc khi có đủ cha mẹ và còn có cả nhiều chị em.
Cha tôi, không giàu, không sang nhưng tình yêu thương giành cho tôi thì đầy tràn.
Ngày tôi còn bé thì cha mẹ tôi chỉ biết nương vào mấy cái ruộng, làm vất vả nhưng cũng không được bao nhiêu. Những ngày không làm ruộng thì cha tôi lại kéo con xe kéo và vài tấm lưới xuống biển đánh cá để kiếm thức ăn trong ngày. Mùa này rồi mùa kia cứ thế trôi qua rồi tôi cũng không biết cha mẹ tôi phải trải qua bao nhiêu mùa mưa nắng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để nuôi tôi và chị em tôi khôn lớn. Khi tôi 10 tuổi, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo và tương lai của đàn con mà cha tôi đã tìm đến với con đường khác đó là đi nước ngoài. Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, tôi đã tan học ở trường và tôi về nhà nhưng không thấy bóng dáng của cha tôi ở đâu. Tôi mới hỏi mẹ thì mẹ nói:" Cha đi nước ngoài rồi", tôi nghe xong chỉ im lặng sau đó tôi đã khóc rất nhiều nhưng tôi không dám để ai thấy. Nhưng dần rồi tôi cũng quen cái cảm giác vắng bóng người cha trong nhà.
Năm tháng cứ dần dần trôi, cho tới hiện tại mẹ tôi thì vẫn ở nhà với việc đồng áng và buôn bán chút nhỏ nhặt nơi chợ quê, cha tôi thì vẫn đang ở bên nước Pháp làm đủ thứ nghề để kiếm đồng tiền cho gia đình, còn tôi thì vẫn đang xa nhà và theo học tại một trường cao đẳng ở TP. HCM. Tối nào cha mẹ tôi cũng gọi điện qua mess và nói chuyện tới cả mấy tiếng đồng hồ. Nói chuyện với mẹ thì tôi nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng cứ gặp cha là tôi lại không biết phải nói gì ngoài vài ba câu hỏi quen thuộc: "Cha có khỏe không?”, “Hôm nay cha có đi làm không?”, “Cha đi làm có mệt không?”. Cha tôi cũng vậy, lúc có cả mẹ thì còn trêu đùa tôi nhưng khi chỉ có tôi và cha thì cha cũng chỉ biết hỏi tôi mấy câu là hết rồi. "Khỏe không con?" là câu nói đầu tiên tôi nghe được khi vừa nhấc máy lên, tiếp theo là "Hôm nay con có đi học không, học hành sao rồi có mệt không?". Chỉ vài câu ngắn gọn nhưng chứa trọn bao nỗi niềm, sự quan tâm lo lắng cho tôi là không bao giờ thiếu được.
Lúc tôi hỏi cha làm có mệt không thì câu trả lời của cha tôi luôn luôn là “Mệt gì con, làm tí nữa là được nghỉ rồi". Thật ra cha tôi đang lừa dối tôi và tôi biết điều đó, tôi cảm nhận được sự mệt nhọc trên khuôn mặt cha. Có những hôm, gọi điện nhìn qua màn hình điện thoại tôi thấy một lớp bột trắng phủ đầy trên đầu cha và lem luốc xuống cả mũi mặt rồi quần áo. Lúc đầu thấy thì tôi cũng giả cười cười rồi nói “Sao cha làm gì mà bụi bặm nhiều thế?", rồi cha tôi giả vờ như không nghe thấy, tôi không kìm nỗi được cảm xúc khi nhìn thấy hình ảnh đó của cha nên tôi liền tắt camera điện thoại để lau nước mắt.
Cha tôi, cũng đã lớn tuổi rồi, đã đến tuổi đáng được nghỉ ngơi rồi nhưng chỉ vì lo cho gia đình nên cha ráng ở bên đó làm thêm vài năm. Cha tôi, mệt nhọc không than trách, vất vả không phàn nàn chỉ vì yêu thương và nghĩ tới tương lai của con cái. Cha tôi luôn miệng nói cha rất tự hào về tôi, làm tôi cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ vì tôi chưa làm được gì giúp cha, xấu hổ vì tôi cũng chẳng phải là đứa con ngoan hiền. Còn rất nhiều kỉ niệm và câu chuyện về cha của tôi, nhưng tôi không kể hết được. Tôi đang ngồi gõ từng dòng chữ này vừa rơm rớm nước mắt. Tôi đang nhớ cha tôi rất nhiều. Tôi nhớ người cha với ánh mắt buồn nhưng hiền hậu, thầm lặng nhưng ân cần chu đáo.
Cuối cùng, tôi muốn nói với cha tôi rằng. “Cha ơi, con cảm ơn cha vì tất cả, cảm ơn cha đã nuôi dạy con tới ngày hôm nay. Những bài học, những lời dặn dò của cha sẽ mãi là hành trang cho con bước vào đời. Con mến chúc cha luôn mạnh khỏe, và niềm vui của con là khi được thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của cha.
Cảm ơn Cha vì là cha của con. Con yêu cha"
Con gái: Hà Anny
© Hà Anny - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thanh xuân không có giá như l Truyện Hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?