Con cảm ơn cha vì tất cả
2021-04-16 01:10
Tác giả:
Hà Anny
blogradio.vn - Đây là điều đầu tiên mà tôi cảm ơn tới cha mẹ của tôi. Tôi thật sự rất may mắn và hạnh phúc khi có đủ cha mẹ và còn có cả nhiều chị em. Cha tôi, không giàu, không sang nhưng tình yêu thương giành cho tôi thì đầy tràn.
***
Cicero từng nói: "Trên Trái Đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của người cha cho con mình". Có lẽ, trong mỗi chúng ta ai ai cũng đều quen vòng tay của mẹ hơn là bờ vai vững chắc của cha. Và tôi, tôi cũng vậy.
Cha tôi - là người sinh ra tôi và nuôi tôi khôn lớn, không những tôi mà còn 7 người chị em khác của tôi nữa.Tôi còn nhớ hồi đó, tuy gia cảnh khó khăn nhưng cha mẹ tôi vẫn không từ chối một món quà nào mà Thượng Đế ban tặng, cha tôi sẵn sàng đón nhận những đứa con ấy đến với cuộc đời, cũng vì thế mà tôi mới được hiện diện trên cuộc đời này. Đây là điều đầu tiên mà tôi cảm ơn tới cha mẹ của tôi. Tôi thật sự rất may mắn và hạnh phúc khi có đủ cha mẹ và còn có cả nhiều chị em.
Cha tôi, không giàu, không sang nhưng tình yêu thương giành cho tôi thì đầy tràn.
Ngày tôi còn bé thì cha mẹ tôi chỉ biết nương vào mấy cái ruộng, làm vất vả nhưng cũng không được bao nhiêu. Những ngày không làm ruộng thì cha tôi lại kéo con xe kéo và vài tấm lưới xuống biển đánh cá để kiếm thức ăn trong ngày. Mùa này rồi mùa kia cứ thế trôi qua rồi tôi cũng không biết cha mẹ tôi phải trải qua bao nhiêu mùa mưa nắng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để nuôi tôi và chị em tôi khôn lớn. Khi tôi 10 tuổi, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo và tương lai của đàn con mà cha tôi đã tìm đến với con đường khác đó là đi nước ngoài. Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, tôi đã tan học ở trường và tôi về nhà nhưng không thấy bóng dáng của cha tôi ở đâu. Tôi mới hỏi mẹ thì mẹ nói:" Cha đi nước ngoài rồi", tôi nghe xong chỉ im lặng sau đó tôi đã khóc rất nhiều nhưng tôi không dám để ai thấy. Nhưng dần rồi tôi cũng quen cái cảm giác vắng bóng người cha trong nhà.
Năm tháng cứ dần dần trôi, cho tới hiện tại mẹ tôi thì vẫn ở nhà với việc đồng áng và buôn bán chút nhỏ nhặt nơi chợ quê, cha tôi thì vẫn đang ở bên nước Pháp làm đủ thứ nghề để kiếm đồng tiền cho gia đình, còn tôi thì vẫn đang xa nhà và theo học tại một trường cao đẳng ở TP. HCM. Tối nào cha mẹ tôi cũng gọi điện qua mess và nói chuyện tới cả mấy tiếng đồng hồ. Nói chuyện với mẹ thì tôi nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng cứ gặp cha là tôi lại không biết phải nói gì ngoài vài ba câu hỏi quen thuộc: "Cha có khỏe không?”, “Hôm nay cha có đi làm không?”, “Cha đi làm có mệt không?”. Cha tôi cũng vậy, lúc có cả mẹ thì còn trêu đùa tôi nhưng khi chỉ có tôi và cha thì cha cũng chỉ biết hỏi tôi mấy câu là hết rồi. "Khỏe không con?" là câu nói đầu tiên tôi nghe được khi vừa nhấc máy lên, tiếp theo là "Hôm nay con có đi học không, học hành sao rồi có mệt không?". Chỉ vài câu ngắn gọn nhưng chứa trọn bao nỗi niềm, sự quan tâm lo lắng cho tôi là không bao giờ thiếu được.
Lúc tôi hỏi cha làm có mệt không thì câu trả lời của cha tôi luôn luôn là “Mệt gì con, làm tí nữa là được nghỉ rồi". Thật ra cha tôi đang lừa dối tôi và tôi biết điều đó, tôi cảm nhận được sự mệt nhọc trên khuôn mặt cha. Có những hôm, gọi điện nhìn qua màn hình điện thoại tôi thấy một lớp bột trắng phủ đầy trên đầu cha và lem luốc xuống cả mũi mặt rồi quần áo. Lúc đầu thấy thì tôi cũng giả cười cười rồi nói “Sao cha làm gì mà bụi bặm nhiều thế?", rồi cha tôi giả vờ như không nghe thấy, tôi không kìm nỗi được cảm xúc khi nhìn thấy hình ảnh đó của cha nên tôi liền tắt camera điện thoại để lau nước mắt.
Cha tôi, cũng đã lớn tuổi rồi, đã đến tuổi đáng được nghỉ ngơi rồi nhưng chỉ vì lo cho gia đình nên cha ráng ở bên đó làm thêm vài năm. Cha tôi, mệt nhọc không than trách, vất vả không phàn nàn chỉ vì yêu thương và nghĩ tới tương lai của con cái. Cha tôi luôn miệng nói cha rất tự hào về tôi, làm tôi cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ vì tôi chưa làm được gì giúp cha, xấu hổ vì tôi cũng chẳng phải là đứa con ngoan hiền. Còn rất nhiều kỉ niệm và câu chuyện về cha của tôi, nhưng tôi không kể hết được. Tôi đang ngồi gõ từng dòng chữ này vừa rơm rớm nước mắt. Tôi đang nhớ cha tôi rất nhiều. Tôi nhớ người cha với ánh mắt buồn nhưng hiền hậu, thầm lặng nhưng ân cần chu đáo.
Cuối cùng, tôi muốn nói với cha tôi rằng. “Cha ơi, con cảm ơn cha vì tất cả, cảm ơn cha đã nuôi dạy con tới ngày hôm nay. Những bài học, những lời dặn dò của cha sẽ mãi là hành trang cho con bước vào đời. Con mến chúc cha luôn mạnh khỏe, và niềm vui của con là khi được thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của cha.
Cảm ơn Cha vì là cha của con. Con yêu cha"
Con gái: Hà Anny
© Hà Anny - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thanh xuân không có giá như l Truyện Hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.