Khi làm cha mẹ rồi mới hiểu nỗi lòng của mẹ cha
2020-09-04 01:20
Tác giả:
Jessica T
blogradio.vn - Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió lạnh. Giờ đây tôi đã là mẹ của cô con gái nhỏ. Cũng chính từ khi có con. Tôi mới nhận ra những điều cha mẹ đã làm cho mình thật ra ai có con rồi cũng vậy. Nhiều khi chính bản thân họ cũng biết, làm như vậy là không nên. Nhưng biết làm sao khi ngọn lửa lo lắng cứ trong tâm can. Những cảm giác bất an ấy, cuối cùng người con gái chối từ sự chăm sóc như tôi cuối cùng cũng đã hiểu.
***
Là con gái út trong gia đình. Bước vào độ tuổi 17, 18 tôi bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề từ sự chăm sóc mà bản thân cho là thái quá của cha mẹ. Dắt xe ra khỏi cửa, cha hỏi: “Con đã ăn cơm no chưa, cầm lấy cái bánh này lên trường ăn nhé”, mẹ lại bảo: “Để tà áo dài lên chắc chắn con nha, đang đi giữa đường mà ta áo cuốn vào bánh xe thì xấu hổ lắm đấy”. Vâng, lúc đó, tôi chỉ cảm thấy phiền. Chẳng phải tuổi trẻ là để trải nghiệm hay sao. Đói một chút cũng có sao? Xấu hổ một chút cũng đã sao? Như vậy mới rèn luyện sự chịu đựng của bản thân. Tôi đề cao tự do và trải nghiệm. Hơn nữa, càng lớn tôi càng không hiểu vì sao cha mẹ tôi lại có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. Phải chăng đó chính là khoảng cách thế hệ trên mạng vẫn hay nói.
Lớn hơn chút nữa, tôi lựa chọn rời quê hương. Một mình bươn chải ở Sài Gòn rộng lớn. Không người thân, không nhà, không ai nhắc nhở bên tai. Tôi tự thấy bản thân mình đã đủ lớn để ra ngoài, theo đuổi ước mơ của bản thân. Năm đầu tiên tôi về thăm nhà 2 lần. Năm thứ hai tôi về nhà chỉ 1 lần vào dịp tết. Năm thứ 3 tôi ở lại làm thêm Tết vì nghe tụi bạn bảo Tết làm việc lương tăng gấp 2, gấp 3. Dần dần, đã mấy năm tôi không về quê nữa. Cuộc sống Sài Gòn tất bật cứ như vậy mà kéo tôi vào theo cuồng quay của nó. Có đêm 12 giờ về đến nhà, tôi nhận điện thoại của mẹ. Mẹ tôi gọi vừa nói vừa khóc. Mẹ trách tôi sao cả tuần không gọi về. Mẹ lo lắng khi gọi cả trăm cuộc gọi tôi không nhấc máy. Biết làm sao được khi tôi đi làm bận rộn đâu để ý đến điện thoại. Nhiều khi có thấy mẹ gọi, cũng ưu tiên công việc.
Nhiều bạn bè hỏi tôi, vì sao không chọn một công việc ở quê, nhàn hạ, gần gia đình. Vì sao phải bươn chải nơi thành phố xa hoa này, không cảm thấy cô đơn sao? Tôi tự mình ngẫm nghĩ: So với cô đơn tôi sợ sự chăm sóc của cha mẹ mình hơn. Chăm sóc là từ ngữ miêu tả tình thương, sự lo lắng, quan tâm của cha mẹ với con cái. Tuy nhiên, ai sống trong sự chăm sóc ấy mới biết bản thân thật sự như một trò hề. Cha mẹ giúp bạn suy nghĩ, giúp quyết định công việc, tình yêu. Cha mẹ biết con đến tuổi lập gia đình thì hối thúc, ngày ngày nhắc nhở. Thấy con thức khuya thì la rầy cho con ngủ sớm. Nhưng hỡi ôi, cuộc sống của một người trẻ làm sao có thể sống áp đặt và vô vị như vậy.
Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió lạnh. Giờ đây tôi đã là mẹ của cô con gái nhỏ. Cũng chính từ khi có con. Tôi mới nhận ra những điều cha mẹ đã làm cho mình thật ra ai có con rồi cũng vậy. Nhiều khi chính bản thân họ cũng biết, làm như vậy là không nên. Nhưng biết làm sao khi ngọn lửa lo lắng cứ trong tâm can. Những cảm giác bất an ấy, cuối cùng người con gái chối từ sự chăm sóc như tôi cuối cùng cũng đã hiểu.
Nghĩ lại mới thấy, cha mẹ vì tôi mà hy sinh cả cuộc đời, còn tôi vì cha mẹ mà trốn chạy cả thanh xuân. Chỉ khi bước qua tuổi thanh xuân ấy, tôi mới hiểu tâm thế của người làm cha mẹ. Quay đầu nhìn lại, thời gian để bù đắp cho cha mẹ lại một ngắn dần. Mong sao thời gian chậm chậm trôi, để tôi được yêu thương cha mẹ nhiều hơn, để được nói câu con yêu cha mẹ mỗi ngày.
© Jessica T - blogradio.vn
Xem thêm: Tự thương mình sau những năm tháng thương người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.