Cảm ơn con đã chọn bố mẹ là gia đình
2020-03-22 01:30
Tác giả:
Ánh Tuyết
blogradio.vn - Ai đó đã từng nói “Khi bạn mất cha mẹ, bạn được gọi là trẻ mồ côi. Khi bạn mất chồng/vợ, bạn được gọi là quả phụ, quan phu. Còn khi bạn mất con, người ta sẽ chẳng thể gọi tên cho nỗi đau không thể viết bằng bất cứ ngôn từ nào”.
Tôi, khi ấy chưa đầy 23 tuổi, chứng kiến đứa con đầu lòng rời xa vòng tay mình mãi mãi, đến lời tạm biệt cuối cùng với con ở bệnh viện cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào, chỉ nhớ lời bác sĩ dặn đến tận bây giờ “Em cố gắng đừng khóc lên người con nhé, nếu không con sẽ khó siêu thoát”.
Ngày biết có sự xuất hiện của con trên đời là một ngày hạnh phúc xen lẫn lo âu của tháng 4 năm 2013, bố con lúc ấy hạnh phúc đến nỗi tặng ngay cho mẹ … một bát mì gói. Mẹ còn chưa đầy 22, còn chưa nhận được bằng tốt nghiệp đại học, nhưng bố con thì đã có danh xưng “trai ế” lâu năm ở làng. Đám cưới của cặp đôi lệch nhau 12 tuổi được tiến hành sau đó không lâu.
Cả nhà chào đón con vào một ngày Hà Nội lạnh nhất tháng 12 năm ấy, con chỉ vỏn vẹn 2,4 kg dù đủ ngày đủ tháng do mẹ thiếu ối trong quá trình mang thai. Cảm giác tội lỗi bủa vây mẹ trong suốt những ngày dài, cộng thêm những câu nói hỏi thăm có phần hơi xát muối như “Sao con còi thế?”, “Sữa xấu thế thì uống sữa ngoài đi”, … Nhưng thật may mắn là ông bà nội và bố con rất tâm lý, khiến mẹ yên tâm vô cùng.
Tháng 2 năm 2014, báo đài đưa tin dịch sởi ở trẻ và những biến chứng khó lường ở các thành phố lớn trên cả nước. Tháng 8 năm đó, con mẹ tròn 8 tháng tuổi. Con sốt trở lại liên tục 3 ngày sau khi mới ra viện được 1 tuần do sốt virus, bác sĩ khám xong vẫn đồng ý cho con về nhà điều trị. Ngay tối đó con nhập viện huyện vì sốt không dứt. Ông bà nội và mẹ thức gần như trọn đêm để liên tục hạ nhiệt cho con. Sáng hôm sau, con được xe cấp cứu của bệnh viện chuyển lên tuyến cao hơn. Các bé ở đây cũng cùng bệnh với con, sốt liên tục, có bé thì được ra viện sau 2 tuần điều trị, mẹ cũng chờ đến ngày đó thật nhanh. 3 ngày sau đó, người con nổi ban khắp người, ông bà bảo thế thì yên tâm vì sởi bay ban là sắp khỏi. Thế nhưng con mẹ vẫn sốt không ngừng.
Con mẹ lần thứ 2 ngồi xe cấp cứu của bệnh viện để chuyển lên tuyến cao hơn,… 4 ngày đầu, chỉ có mình mẹ được ở lại với con, đến giờ ăn thì các bà mới được vào giúp. Bữa cơm nào mẹ cũng ăn với nước mắt, cố ăn thật nhiều để con đủ sữa tăng sức đề kháng, trộm vía con ăn sữa rất giỏi. 12 giờ đêm hôm đó, các bác sĩ vây quanh con, họ yêu cầu mẹ ra ngoài để đặt ống thở cho con, rồi bố mẹ và bà ngoại cùng đưa con tới phòng hồi sức cấp cứu, mãi sau này mẹ mới biết đó là phòng điều trị nặng nhất của các bé giống như con. Cả nhà ngồi đợi con bên ngoài, sáng hôm sau, bác sĩ bảo cả nhà về nhà và đợi thông tin (nhà mình thuê trọ luôn gần viện để các bà tiện hỗ trợ mình đó). Mẹ vẫn vắt sữa đều đặn các ngày sau đó để gửi vào cho con, đến giờ thăm thì mới được vào nhưng bác sĩ nói con không ăn được. Hình ảnh con bị bao quanh bởi các thiết bị đường ống, mũi tiêm sau cửa kính, bố mẹ sẽ chẳng bao giờ quên được.
Nỗi sợ lớn nhất lúc ấy của mẹ đó là có số lạ gọi tới, mẹ sợ đó là cuộc gọi của bệnh viện. Sáng đó, mẹ hốt hoảng nghe bác sĩ mời gia đình vào viện nói chuyện. Bố mẹ lặng người nghe bác sĩ trao đổi, rằng phổi của con đã đông đặc, không thể nào tiếp nhận loại thuốc nào nữa. Rằng bố mẹ hãy vào chia tay con lần cuối và đưa con về nhà… sau 2 tuần chống chọi.
Mẹ sút 7 kg trong vòng 1 tháng, chẳng thể đếm nổi mình đã khóc bao nhiêu lần một mình, ướt gối bao nhiêu đêm vì nhớ con. Dạo ấy, bố thường xuyên phải đưa mẹ đi công tác cùng vì không yên tâm, còn mẹ cứ một mình là lại rơi nước mắt.
Khi ấy, mẹ đã nghĩ hay là mình bỏ lại tất cả để đi theo con, nhưng còn bố con thì sao…? Người đàn ông đã cố gắng mạnh mẽ chưa khóc lấy một lần để làm chỗ dựa cho mẹ cuối cùng trong cơn say đã khóc như một đứa trẻ, bố bảo bố thật bất lực để con đi như vậy, rằng bố chẳng biết phải vượt qua thế nào nếu không có mẹ ở đây.
Đã gần 6 năm trôi qua, bố mẹ thấy nhẹ nhõm lúc con được sang nhà mới vào năm ngoái. Con cũng đã có thêm hai em nữa, bố mẹ cũng đã nguôi ngoai phần nào nỗi đau ngày ấy và cuốn mình vào mưu sinh hiện tại. Mẹ biết con là một thiên thần, mà thiên thần thì sẽ chẳng ở nơi phàm trần này được, chỉ cần biết rằng bố mẹ luôn nhớ tới con, phải hứa thật bình an và không còn đau đớn ở nơi đó con nhé. Cảm ơn con, cảm ơn vì con đã chọn bố mẹ là gia đình, mặc dù rất ngắn ngủi!
Yêu con!
© Ánh Tuyết – blogradio.vn
Xem thêm: Nhật ký hành trình làm mẹ
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."