Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một người cha mang tên 'ông nội'

2020-07-27 01:10

Tác giả: Dung Nguyễn


blogradio.vn - Ba chị em nó không có cái may mắn có một người mẹ mang tên "bà ngoại" khi bà đã ra đi từ lúc mẹ nó còn tấm bé nhưng cuộc đời đã cho chúng nó một người cha mang tên "ông nội".

***

Nó sinh ra và lớn lên ở một mảnh đất miền Trung đầy nắng gió. Gia đình không khá giả gì nhưng luôn đầm ấm và bình yên. Gia đình nó thuộc kiểu gia đình truyền thống nhiều thế hệ cùng sinh sống trong một mái nhà. Từ bé, nó và hai đứa em đã sống cùng với ba mẹ và ông bà nội. Trong ký ức tuổi thơ của ba chị em nó luôn có hình bóng của một người - ông nội - người ông yêu cháu nhất trên đời mà nó biết.

Mọi người trong nhà vẫn hay kể lại câu chuyện lúc nó còn nhỏ, được ông bế đi chơi, cháu chỉ bên nào là ông đi bên đó. Lớn lên chút nữa, khi mẹ sinh thằng út, hai chị em luân phiên nhau 1 đứa ngủ với ông, 1 đứa ngủ với bà. Hồi đó nó luôn có cảm giác hình như ông không lúc nào ngủ vì lúc nào nó cũng thấy tay ông phe phẩy quạt cho cháu. Vừa quạt, ông vừa kể chuyện ngày xưa của nhà nó ra sao, kể chuyện những năm tháng chiến tranh cả nhà cùng ở chung dưới một căn hầm, nghe tiếng dội bom của giặc Mỹ như thế nào. Nếu những đứa trẻ khác thường lớn lên giữa những câu chuyện cổ tích của bà thì nó lớn lên giữa những câu chuyện hiện thực lịch sử của ông. Chuyện chiến tranh, chuyện ông đi lính, chuyện cả nhà phải sơ tán ra Bắc. Chuyện quê nó đã sinh sống và chiến đấu ra sao giữa những năm tháng khốc liệt ấy. Rồi chuyện thời bao cấp, chuyện tem phiếu, chuyện ngày bé nó được ăn bột viện trợ… Dần dần, những câu chuyện của ông ngấm vào tâm can nó, khắc vào đó một thứ tình cảm mà sau này nó đã ý thức được – tình yêu quê hương.

Ngày học tiểu học, nó luôn là đứa khác biệt với bọn bạn vì mỗi khi đi lao động, nó luôn có 1 cái chổi hoặc cái cuốc vừa tầm tay với nó nhất được thiết kế riêng bởi ông. Không chỉ thiết kế đồ lao động, dụng cụ trực nhật, đồ học thủ công, đồ học quân sự mà bất cứ cái gì cháu yêu cầu ông đều sẵn sàng làm vô điều kiện. Quái đản nhất có lẽ là yêu cầu có 1 cái toilet riêng để không phải dùng chung với cả nhà mà ông cũng hì hục làm riêng cho nó. 

Với cả ba chị em nó, có một mật khẩu kiểu như "vừng ơi..." là "ông ơi". Những ngày học cấp 1, vì trường ở gần nhà nên 3 chị em toàn đi bộ đến trường, mỗi khi quên đồ gì thì chạy vội về ra sau nhà với câu hò quen thuộc "ông ơi" là lập tức sẽ có ngay. Ông là đồng hồ báo thức, là thời gian biểu, là phần mềm nhắc việc, là "trợ lý bất đắc dĩ" không bao giờ biết cáu của ba đứa cháu nội. Đêm nào trước khi đi ngủ ba đứa lại dặn ông sáng gọi dậy lúc mấy giờ là sẽ được đánh thức vào đúng giờ đó. Ngày nào đứa nào phải đi đâu, làm gì là ông đều nhớ để gọi dậy đúng giờ. Nhớ ngày bé thằng út siêu sợ ma, đêm nào đi sang nhà bạn hàng xóm chơi cũng đều bảo ông dắt đi, khi về chỉ cần đứng ở nhà bạn gọi "ông ơi" là lập tức có đèn pin chiếu thẳng đường cho về kẻo tối.

Nếu chứng kiến kiểu chiều cháu vô điều kiện của ông sẽ khó ai tin được ông vốn là người cha hết sức quân phiệt với các con của ông. Ông nghiêm khắc với con cái bao nhiêu thì với các cháu lại tình cảm bấy nhiêu. Hình ảnh nó nhớ nhất về ông mà cũng là hình ảnh mà mỗi lần nhớ đến là nó không cầm được nước mắt. Đó là hình ảnh ông rút ra rút vào chiếc khăn tay trong túi quần chấm lên mắt khi nó đi lấy chồng. Ông ngồi kể chuyện nó lúc nhỏ ra sao, ở nhà được chăm sóc như thế nào, có gì đặc biệt với mẹ chồng nó (vừa kể lại vừa rút khăn lau mắt). Hình ảnh đó thỉnh thoảng lại về trong những giấc mơ của nó.

Nó may mắn hơn các em vì khi lấy chồng và sinh con gái đầu lòng vẫn còn có ông. Dù lấy chồng xa nhưng khi sinh con, nó nằng nặc xin chồng cho phép về quê mẹ. Ngày sinh con gái đầu lòng, kể cả ngày ra viện về nhà, ông đều xé tờ lịch của ngày đó, ghi chú cẩn thận phía sau. Suốt mấy tháng ở cữ, hôm nào ông cũng ngồi gấp áo quần cho 2 mẹ con, phân loại nào tã, nào áo, nào khăn cẩn thận. Lúc con bé thức giấc, ông lại bế ẵm cho nó được chợp mắt. Hình ảnh ông ôm đứa chắt nhỏ, tay lại phe phẩy quạt rồi thì thầm kể chuyện lại khiến nó như đang nhìn thấy hình ảnh của nó và các em ngày còn bé. Nó lấy chồng xa, mỗi lần gọi điện về ông lại rút khăn chấm lên mắt...

Đã 10 năm rồi mấy chị em chẳng được gọi "ông ơi" và cũng chẳng còn thấy ông rút khăn lên chấm mắt.

Ba chị em nó không có cái may mắn có một người mẹ mang tên "bà ngoại" khi bà đã ra đi từ lúc mẹ nó còn tấm bé nhưng cuộc đời đã cho chúng nó một người cha mang tên "ông nội".

© Dung Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Những câu chuyện về gia đình khiến bạn không ngừng khóc | Family Radio

Dung Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top