Ở đó ba có còn giữ ký ức gia đình mình
2017-10-23 01:10
Tác giả:

Sức khoẻ của ba trước đây thuộc dạng ổn định, trí nhớ thì rất tốt, ông có thể ghi nhớ tất cả mọi chuyện, kể cả những chuyện vụn vặt, ông đều nhớ rất kĩ. Ba nó hiền lắm, hoà đồng, cởi mở với đồng nghiệp, thầy cô nào trong trường cũng đều quí mến ông.
Thế nhưng một cơn đau quằn quại đã tìm đến ông, mắt ông ầng ậng nước. Mẹ nó lo lắm, hỏi han đủ thứ rồi nghe ba nó đáp trong cơn đau:
- Mẹ nó, tôi đau lắm. Chắc ở nhà không ổn đâu, soạn đồ đi viện đi...
Giọng ông rất nhỏ, nhỏ thôi, nhưng đủ để nó nghe thấy. "Lạ thật, ba vẫn còn rất khoẻ mà, lúc chiều còn cười nói vui vẻ bên gia đình mà?" - nó tự hỏi chính mình. 3h sáng, vậy là ba mẹ nó đi bệnh viện, nó và hai chị ở nhà rất lo...
Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường mãi cho đến khi kết quả xét nghiệm của ba nó đã có, cả một tập hồ sơ dày. Trong tập hồ sơ bệnh án ấy, người ta ghi nhiều lắm, rất nhiều, những chữ chằng chịt. Nó cũng chẳng hiểu được đó là căn bệnh gì, chỉ thấy mẹ bảo bác sĩ nói cần phẫu thuật cho ba.
Cả nhà nó như chết lặng. Trong khi phẫu thuật, bác sĩ phát hiện ra một khối u ác tính nên không thể tiến hành cắt bỏ như dự tính. Từ đó, ba nó không còn có thể ăn uống được nữamàg được hổ trợ thở oxy y tế. Nghĩa là sức khoẻ của ông lúc này rất yếu.
Cả nhà nó quyết định giấu ông. Nhưng lúc biết bệnh, nụ cười ba nó buồn hơn bao giờ hết, như vật thể sắc nhọn cứa vào tim mẹ và ba chị em nó. Đau rát.
Gia đình làm giấy tờ xuất viện cho ba rồi đưa ba về nhà. Tối đó, ba nó thức rất khuya, mắt ông buồn lắm, như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên ông xoay người lại và thấy nó đang đứng chết lặng ở cửa, giọng nhẹ nhàng:
- Con gái, nếu lỡ ba...
- Đừng lo ba. Ba sẽ qua mà, không sao đâu ba!

Rồi nó đóng cửa và quay về phòng trước khi những giọt nước mắt đang cố kìm nén trong lòng, bùng lên và chực trào ra khỏi khoé mắt. Nó nghe thấy tiếng nấc của mẹ. Bất công quá phải không mẹ? Ba - người mà nó luôn yêu quý, kính nể nhất, người mà nó dành nhiều tình thương nhất, còn rất nhiều kế hoạch phải thực hiện, còn nhiều nơi chưa đặt chân đến, còn chưa thấy nó thực hiện ước mơ của mình, chưa chở nó đi thi tuyển sinh cấp ba, đi thi đại học... như ông đã hứa cơ mà.
Sáng hôm sau, nó đến phòng ba. Điều đầu tiên chào đón nó là khuôn mặt hốc hác và đôi mắt sưng đỏ của mẹ. Nó bước ngang qua, mở cửa vào phòng như tìm kiếm câu trả lời. Trong phòng, ba nó đang nằm thẫn thờ trên giường, những giọt nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt. Nó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh ba, suốt quãng thời gian bên ông, chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ đơn giản là im lặng.
Mỗi ngày, ba đều cố gắng chiến đấu với căn bệnh của mình. Ông dành cả buổi sáng để nhìn mọi vật xung quanh, ngắm nhìn từng thành viên trong nhà như là để ghi nhớ tất cả. Mỗi lần ông gọi tên nó là mỗi lần tim nó thắt lại.
Ba nó, đang dần quên...
Và rồi nó nghĩ, khi kí ức của ông chỉ còn là một tờ giấy trắng thì liệu có còn một góc nhỏ nào lưu giữ lại hình ảnh của mẹ, của hai chị, của nó không? Chắc không đâu, ba nhỉ?
Ba dần quên nó...
Ba nó nhấn chìm mọi kí ức trong sự quên lãng. Ông đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Ba nằm trên giường bệnh, trắng xoá, cả căn phòng đều thuần một màu trắng. Khuôn mặt ông thanh thản như chìm trong giấc ngủ say. Mẹ bảo ba hôn mê rồi. Nó cười, không phải đâu, ba chỉ đang ngủ thôi, chỉ cần nó đến lay ba, ba nó nhất định sẽ tỉnh thôi.
Ngày mà Ba lãng quên nó. Nó chợt ý thức được một điều. Hoá ra quên là như thế, là chẳng còn gì lưu lại trong bộ nhớ của ta, chẳng còn gì cả, ngoài một màu trắng tinh khôi.
"Chỉ là màu trắng thôi ba nhỉ? Chẳng có con, chẳng có mẹ, chẳng có hai chị, phải không ba? Chỉ có màu trắng, không có màu xanh hi vọng, cũng chẳng có những lời Ba nói, chỉ có một màu trắng thôi, phải không Ba?" - nó tự nói chuyện với mình và rất hi vọng câu trả lời từ Ba nó. Rồi chị nó lí giải: không đâu, không hẳn là một màu trắng, sẽ có mẹ, có ba chị em ta trong trí nhớ của ba.
Ba nó đã ra đi vào một sáng đầu hè, trong căn phòng và cả ngôi nhà thuần một màu trắng.
Ông ra đi rất yên bình...
Và nó tin, ba nó sẽ không quên nó, sẽ không bao giờ như vậy. Ba sẽ mãi luôn nhớ đến gia đình, nhớ cả nó và những điều đã hứa với nó. Ba sẽ bên nó và thực hiện lời hứa cùng nó...
...Và nó mãi luôn tin như vậy.
© Đen mê Tím – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.