Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ở đó ba có còn giữ ký ức gia đình mình

2017-10-23 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Nó đóng cửa và quay về phòng trước khi những giọt nước mắt đang cố kìm nén trong lòng, bùng lên và chực trào ra khỏi khoé mắt. Nó nghe thấy tiếng nấc của mẹ. Bất công quá phải không mẹ? Ba - người mà nó luôn yêu quý, kính nể nhất, người mà nó dành nhiều tình thương nhất, còn rất nhiều kế hoạch phải thực hiện, còn nhiều nơi chưa đặt chân đến, còn chưa thấy nó thực hiện ước mơ của mình, chưa chở nó đi thi tuyển sinh cấp ba, đi thi đại học... như ông đã hứa cơ mà.

***

blog radio, Ở đó ba có còn giữ ký ức gia đình mình

Ba vẫn thường ngồi ở cái chõng tre trước nhà mà tư lự một điều gì đó. Dù là đôi khi ông chẳng nghĩ gì hết, chỉ đơn giản là ngồi hóng gió và nghe một vài bản nhạc quê hương.

Sức khoẻ của ba trước đây thuộc dạng ổn định, trí nhớ thì rất tốt, ông có thể ghi nhớ tất cả mọi chuyện, kể cả những chuyện vụn vặt, ông đều nhớ rất kĩ. Ba nó hiền lắm, hoà đồng, cởi mở với đồng nghiệp, thầy cô nào trong trường cũng đều quí mến ông.

Thế nhưng một cơn đau quằn quại đã tìm đến ông, mắt ông ầng ậng nước. Mẹ nó lo lắm, hỏi han đủ thứ rồi nghe ba nó đáp trong cơn đau:

- Mẹ nó, tôi đau lắm. Chắc ở nhà không ổn đâu, soạn đồ đi viện đi...

Giọng ông rất nhỏ, nhỏ thôi, nhưng đủ để nó nghe thấy. "Lạ thật, ba vẫn còn rất khoẻ mà, lúc chiều còn cười nói vui vẻ bên gia đình mà?" - nó tự hỏi chính mình. 3h sáng, vậy là ba mẹ nó đi bệnh viện, nó và hai chị ở nhà rất lo...

Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường mãi cho đến khi kết quả xét nghiệm của ba nó đã có, cả một tập hồ sơ dày. Trong tập hồ sơ bệnh án ấy, người ta ghi nhiều lắm, rất nhiều, những chữ chằng chịt. Nó cũng chẳng hiểu được đó là căn bệnh gì, chỉ thấy mẹ bảo bác sĩ nói cần phẫu thuật cho ba.

Cả nhà nó như chết lặng. Trong khi phẫu thuật, bác sĩ phát hiện ra một khối u ác tính nên không thể tiến hành cắt bỏ như dự tính. Từ đó, ba nó không còn có thể ăn uống được nữamàg được hổ trợ thở oxy y tế. Nghĩa là sức khoẻ của ông lúc này rất yếu.

Cả nhà nó quyết định giấu ông. Nhưng lúc biết bệnh, nụ cười ba nó buồn hơn bao giờ hết, như vật thể sắc nhọn cứa vào tim mẹ và ba chị em nó. Đau rát.

Gia đình làm giấy tờ xuất viện cho ba rồi đưa ba về nhà. Tối đó, ba nó thức rất khuya, mắt ông buồn lắm, như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên ông xoay người lại và thấy nó đang đứng chết lặng ở cửa, giọng nhẹ nhàng:

- Con gái, nếu lỡ ba...

- Đừng lo ba. Ba sẽ qua mà, không sao đâu ba!

blog radio, Ở đó ba có còn giữ ký ức gia đình mình

Rồi nó đóng cửa và quay về phòng trước khi những giọt nước mắt đang cố kìm nén trong lòng, bùng lên và chực trào ra khỏi khoé mắt. Nó nghe thấy tiếng nấc của mẹ. Bất công quá phải không mẹ? Ba - người mà nó luôn yêu quý, kính nể nhất, người mà nó dành nhiều tình thương nhất, còn rất nhiều kế hoạch phải thực hiện, còn nhiều nơi chưa đặt chân đến, còn chưa thấy nó thực hiện ước mơ của mình, chưa chở nó đi thi tuyển sinh cấp ba, đi thi đại học... như ông đã hứa cơ mà.

Sáng hôm sau, nó đến phòng ba. Điều đầu tiên chào đón nó là khuôn mặt hốc hác và đôi mắt sưng đỏ của mẹ. Nó bước ngang qua, mở cửa vào phòng như tìm kiếm câu trả lời. Trong phòng, ba nó đang nằm thẫn thờ trên giường, những giọt nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt. Nó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh ba, suốt quãng thời gian bên ông, chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ đơn giản là im lặng.

Mỗi ngày, ba đều cố gắng chiến đấu với căn bệnh của mình. Ông dành cả buổi sáng để nhìn mọi vật xung quanh, ngắm nhìn từng thành viên trong nhà như là để ghi nhớ tất cả. Mỗi lần ông gọi tên nó là mỗi lần tim nó thắt lại.

Ba nó, đang dần quên...

Và rồi nó nghĩ, khi kí ức của ông chỉ còn là một tờ giấy trắng thì liệu có còn một góc nhỏ nào lưu giữ lại hình ảnh của mẹ, của hai chị, của nó không? Chắc không đâu, ba nhỉ?

Ba dần quên nó...

Ba nó nhấn chìm mọi kí ức trong sự quên lãng. Ông đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Ba nằm trên giường bệnh, trắng xoá, cả căn phòng đều thuần một màu trắng. Khuôn mặt ông thanh thản như chìm trong giấc ngủ say. Mẹ bảo ba hôn mê rồi. Nó cười, không phải đâu, ba chỉ đang ngủ thôi, chỉ cần nó đến lay ba, ba nó nhất định sẽ tỉnh thôi.

Ngày mà Ba lãng quên nó. Nó chợt ý thức được một điều. Hoá ra quên là như thế, là chẳng còn gì lưu lại trong bộ nhớ của ta, chẳng còn gì cả, ngoài một màu trắng tinh khôi.

"Chỉ là màu trắng thôi ba nhỉ? Chẳng có con, chẳng có mẹ, chẳng có hai chị, phải không ba? Chỉ có màu trắng, không có màu xanh hi vọng, cũng chẳng có những lời Ba nói, chỉ có một màu trắng thôi, phải không Ba?" - nó tự nói chuyện với mình và rất hi vọng câu trả lời từ Ba nó. Rồi chị nó lí giải: không đâu, không hẳn là một màu trắng, sẽ có mẹ, có ba chị em ta trong trí nhớ của ba.

Ba nó đã ra đi vào một sáng đầu hè, trong căn phòng và cả ngôi nhà thuần một màu trắng.

Ông ra đi rất yên bình...

Và nó tin, ba nó sẽ không quên nó, sẽ không bao giờ như vậy. Ba sẽ mãi luôn nhớ đến gia đình, nhớ cả nó và những điều đã hứa với nó. Ba sẽ bên nó và thực hiện lời hứa cùng nó...

...Và nó mãi luôn tin như vậy.

© Đen mê Tím – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top