Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ở đó ba có còn giữ ký ức gia đình mình

2017-10-23 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Nó đóng cửa và quay về phòng trước khi những giọt nước mắt đang cố kìm nén trong lòng, bùng lên và chực trào ra khỏi khoé mắt. Nó nghe thấy tiếng nấc của mẹ. Bất công quá phải không mẹ? Ba - người mà nó luôn yêu quý, kính nể nhất, người mà nó dành nhiều tình thương nhất, còn rất nhiều kế hoạch phải thực hiện, còn nhiều nơi chưa đặt chân đến, còn chưa thấy nó thực hiện ước mơ của mình, chưa chở nó đi thi tuyển sinh cấp ba, đi thi đại học... như ông đã hứa cơ mà.

***

blog radio, Ở đó ba có còn giữ ký ức gia đình mình

Ba vẫn thường ngồi ở cái chõng tre trước nhà mà tư lự một điều gì đó. Dù là đôi khi ông chẳng nghĩ gì hết, chỉ đơn giản là ngồi hóng gió và nghe một vài bản nhạc quê hương.

Sức khoẻ của ba trước đây thuộc dạng ổn định, trí nhớ thì rất tốt, ông có thể ghi nhớ tất cả mọi chuyện, kể cả những chuyện vụn vặt, ông đều nhớ rất kĩ. Ba nó hiền lắm, hoà đồng, cởi mở với đồng nghiệp, thầy cô nào trong trường cũng đều quí mến ông.

Thế nhưng một cơn đau quằn quại đã tìm đến ông, mắt ông ầng ậng nước. Mẹ nó lo lắm, hỏi han đủ thứ rồi nghe ba nó đáp trong cơn đau:

- Mẹ nó, tôi đau lắm. Chắc ở nhà không ổn đâu, soạn đồ đi viện đi...

Giọng ông rất nhỏ, nhỏ thôi, nhưng đủ để nó nghe thấy. "Lạ thật, ba vẫn còn rất khoẻ mà, lúc chiều còn cười nói vui vẻ bên gia đình mà?" - nó tự hỏi chính mình. 3h sáng, vậy là ba mẹ nó đi bệnh viện, nó và hai chị ở nhà rất lo...

Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường mãi cho đến khi kết quả xét nghiệm của ba nó đã có, cả một tập hồ sơ dày. Trong tập hồ sơ bệnh án ấy, người ta ghi nhiều lắm, rất nhiều, những chữ chằng chịt. Nó cũng chẳng hiểu được đó là căn bệnh gì, chỉ thấy mẹ bảo bác sĩ nói cần phẫu thuật cho ba.

Cả nhà nó như chết lặng. Trong khi phẫu thuật, bác sĩ phát hiện ra một khối u ác tính nên không thể tiến hành cắt bỏ như dự tính. Từ đó, ba nó không còn có thể ăn uống được nữamàg được hổ trợ thở oxy y tế. Nghĩa là sức khoẻ của ông lúc này rất yếu.

Cả nhà nó quyết định giấu ông. Nhưng lúc biết bệnh, nụ cười ba nó buồn hơn bao giờ hết, như vật thể sắc nhọn cứa vào tim mẹ và ba chị em nó. Đau rát.

Gia đình làm giấy tờ xuất viện cho ba rồi đưa ba về nhà. Tối đó, ba nó thức rất khuya, mắt ông buồn lắm, như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên ông xoay người lại và thấy nó đang đứng chết lặng ở cửa, giọng nhẹ nhàng:

- Con gái, nếu lỡ ba...

- Đừng lo ba. Ba sẽ qua mà, không sao đâu ba!

blog radio, Ở đó ba có còn giữ ký ức gia đình mình

Rồi nó đóng cửa và quay về phòng trước khi những giọt nước mắt đang cố kìm nén trong lòng, bùng lên và chực trào ra khỏi khoé mắt. Nó nghe thấy tiếng nấc của mẹ. Bất công quá phải không mẹ? Ba - người mà nó luôn yêu quý, kính nể nhất, người mà nó dành nhiều tình thương nhất, còn rất nhiều kế hoạch phải thực hiện, còn nhiều nơi chưa đặt chân đến, còn chưa thấy nó thực hiện ước mơ của mình, chưa chở nó đi thi tuyển sinh cấp ba, đi thi đại học... như ông đã hứa cơ mà.

Sáng hôm sau, nó đến phòng ba. Điều đầu tiên chào đón nó là khuôn mặt hốc hác và đôi mắt sưng đỏ của mẹ. Nó bước ngang qua, mở cửa vào phòng như tìm kiếm câu trả lời. Trong phòng, ba nó đang nằm thẫn thờ trên giường, những giọt nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt. Nó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh ba, suốt quãng thời gian bên ông, chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ đơn giản là im lặng.

Mỗi ngày, ba đều cố gắng chiến đấu với căn bệnh của mình. Ông dành cả buổi sáng để nhìn mọi vật xung quanh, ngắm nhìn từng thành viên trong nhà như là để ghi nhớ tất cả. Mỗi lần ông gọi tên nó là mỗi lần tim nó thắt lại.

Ba nó, đang dần quên...

Và rồi nó nghĩ, khi kí ức của ông chỉ còn là một tờ giấy trắng thì liệu có còn một góc nhỏ nào lưu giữ lại hình ảnh của mẹ, của hai chị, của nó không? Chắc không đâu, ba nhỉ?

Ba dần quên nó...

Ba nó nhấn chìm mọi kí ức trong sự quên lãng. Ông đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Ba nằm trên giường bệnh, trắng xoá, cả căn phòng đều thuần một màu trắng. Khuôn mặt ông thanh thản như chìm trong giấc ngủ say. Mẹ bảo ba hôn mê rồi. Nó cười, không phải đâu, ba chỉ đang ngủ thôi, chỉ cần nó đến lay ba, ba nó nhất định sẽ tỉnh thôi.

Ngày mà Ba lãng quên nó. Nó chợt ý thức được một điều. Hoá ra quên là như thế, là chẳng còn gì lưu lại trong bộ nhớ của ta, chẳng còn gì cả, ngoài một màu trắng tinh khôi.

"Chỉ là màu trắng thôi ba nhỉ? Chẳng có con, chẳng có mẹ, chẳng có hai chị, phải không ba? Chỉ có màu trắng, không có màu xanh hi vọng, cũng chẳng có những lời Ba nói, chỉ có một màu trắng thôi, phải không Ba?" - nó tự nói chuyện với mình và rất hi vọng câu trả lời từ Ba nó. Rồi chị nó lí giải: không đâu, không hẳn là một màu trắng, sẽ có mẹ, có ba chị em ta trong trí nhớ của ba.

Ba nó đã ra đi vào một sáng đầu hè, trong căn phòng và cả ngôi nhà thuần một màu trắng.

Ông ra đi rất yên bình...

Và nó tin, ba nó sẽ không quên nó, sẽ không bao giờ như vậy. Ba sẽ mãi luôn nhớ đến gia đình, nhớ cả nó và những điều đã hứa với nó. Ba sẽ bên nó và thực hiện lời hứa cùng nó...

...Và nó mãi luôn tin như vậy.

© Đen mê Tím – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top