Con vẫn là đứa cháu vụng về để ngoại mãi lo toan
2017-07-19 01:13
Tác giả:
Cha mẹ bất hòa nên ngày vừa chào đời con đã về ở với ngoại. Rồi cha mẹ ly hôn, ngoại giành cho bằng được để nuôi con chứ chẳng để con ở cùng bên nội.
Mẹ rời quê ra thành phố đi làm, từ đó thế giới của con chỉ có ngoại và các cậu. Chính tay ngoại đã bồng bế, đã đút cho con những muỗng sữa, muỗng bột đầu tiên. Chính ngoại đã dắt con những bước đi chập chững, chính ngoại đã nghe con bập bẹ những tiếng nói đầu đời. Con cứ thế lớn lên trong tình thương yêu bao la của ngoại.
Ngày đầu tiên con vào mẫu giáo cũng chính ngoại đã dắt tay đưa con đến trường, chính ngoại đã thập thò bên cửa sổ xem con thế nào trong những buổi đầu ấy.
Con đến trường trong nỗi nhọc nhằn của ngoại dù rau cháu hẩm hiu nhưng bà vẫn nuôi cháu từng ngày. Ngoại đã phải gồng lưng gánh từng thùng nước giếng trong để giặt cho cháu từng chiếc áo trắng tinh tươm không phải vàng úa vì bùn phèn quê nghèo. Trong căn nhà cứ đến mùa mưa là phải mang thau hứng nước mưa ấy con đã lớn lên, con đã được ngủ say nồng trong vòng tay của ngoại. Ngoại là người nhìn thấy sự lớn khôn của con chứ không phải là mẹ hay cha của con.

Con dần lớn lên trong vòng tay ngoại và cũng dần hiểu hơn về hoàn cảnh của mình. Con không được vô tư như lũ bạn, tuổi thơ của con đã biết dùng lưng tủ làm bảng để học và chơi trò chơi cô giáo một mình. Có lẽ số phận thương xót cho con nên con vẫn chăm ngoan, học hành chăm chỉ dù không được học thêm như bạn bè. Ngoại vui lắm lúc nào cũng khoe với hàng xóm cháu bà học rất giỏi con trở thành niềm tự hào của cả gia đình.
Ngày được tin con đậu đại học cả xóm nghèo xôn xao hẳn lên vì con là đứa đầu tiên đậu đại học và vì nhà ngoại rất nghèo. Những ngày tháng đó gặp ai ngoại cũng khoe con. Con thấy niềm tự hào dâng trong mắt ngoại.
Những ngày tháng đầu xa nhà học đại học là những ngày tháng khó khăn với con. Con chưa quen với việc xa ngoại, xa căn nhà lụp xụp mình vẫn ở. Ngày đó cũng chưa có điện thoại như bây giờ, chỉ phải về nhà thì mới gặp nhau mà thôi. Có những lúc con tưởng như mình không thể chịu đựng được nhưng con đã kiên cường đã mạnh mẽ để vượt qua nỗi buồn vì con hiểu hoàn cảnh của mình chỉ có học hành con mới có một nghề nghiệp ổn định hơn.
4 năm đại học hoàn thành con tiếp tục xa nhà vì công việc con bỏ lại ngoại một mình nơi quê nhà mòn mỏi đợi trông con. Rồi ngoại mong con lập gia đình, mong con có một hạnh phúc trọn vẹn. Ngày con nói chuyện cưới, ngoại cười móm mém suốt cả ngày. Ngoại lo cho con một hôn lễ đàng hoàng như bao người. Ngày con bước chân về nhà chồng ngoại đã hạnh phúc biết bao. Nhìn con cười rạng rỡ nước mắt ngoại lại rưng rưng. Ngoại nói giờ đây đã yên tâm không còn lo lắng vì nữa. Ngoại khóc và con cũng đã khóc. Sao ngoại cứ mãi lo lắng cho con? Con đã lớn nhưng trong mắt ngoại con vẫn là đứa cháu bé bỏng vụng về để ngoại mãi lo toan.

Thế nhưng cuộc đời không bằng phẳng như ta vẫn tưởng. Nụ cười của ngoại chưa trọn vẹn thì con ly hôn chỉ sau vài tháng. Ngoại ôm con khóc, nước mắt rơi trên gương mặt nhăn nheo khắc khổ. Hai bà cháu lại ôm nhau và chỉ có khóc mà không nói được điều gì hơn nữa, con đau và con biết ngoại cũng đau như con. Nhìn ngoại già đi thấy rõ trái tim con đau quặn thắt, con đã làm ngoại đau lòng, con thật sự có lỗi với ngoại, con xin lỗi!
86 tuổi đời cái tuổi đáng lẽ ra phải hưởng phước của con cháu, vậy mà ngoại vẫn chắt chiu từng quả trứng, từng nải chuối để con mang lên chỗ làm ăn để đỡ phải tốn tiền mua mỗi khi con về thăm nhà. Có tình thương có sự chăm lo nào hơn ngoại nữa. Vậy mà con đã làm được gì cho ngoại đâu ngược lại còn làm ngoại đau lòng.
Con viết những dòng tâm sự này con biết rằng ngoại sẽ không bao giờ đọc được nhưng con vẫn muốn viết con muốn khoe với mọi người về một người bà như thế. Một người bà nhân từ còn tình thương thì bao la. Bước hành trình của con từ đây sẽ chông gai hơn nhiều nhưng bà sẽ là động lực cho con là điểm tựa bình yên để con nghĩ đến khi giông bão.
Con yêu ngoại!
© Đinh Thị Thanh Trúc – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.