Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bình yên khi có mẹ ở bên

2021-06-19 01:20

Tác giả: Bang Le


blogradio.vn - Hai mẹ con tôi là thế. Rất dễ để nổi xung lên, to tiếng với nhau nhưng không giận dỗi nhau được lâu. Khi ở bên cảm thấy thật khó nói lời yêu thương, tình cảm nhưng khi xa nhau lại thấy thật thương nhớ. Như khi đang viết những dòng chữ này, tôi chỉ muốn về nhà ngay với mẹ, ôm mẹ và nói “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Khi có mẹ ở bên, được mẹ chở che, yêu thương vô điều kiện, lòng con luôn cảm thấy thật bình yên”.

***

Tôi và mẹ không hợp nhau. Chỉ ngồi cạnh nhau không quá năm phút, thế nào một trận khẩu chiến giữa hai mẹ con cũng nổ ra. Kết cục mẹ một nơi, con một nẻo, ai cũng bực bội trong lòng. Bởi thế, hai mẹ con ít khi rủ rỉ tâm sự. Cảnh hai mẹ con tôi cùng nằm chơi trên giường lúc rỗi rãi, tỉ tê đủ thứ chuyện chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng. Hay đấu khẩu với mẹ là thế nhưng từ nhỏ cho tới bây giờ, người luôn khiến tôi cảm thấy bình yên nhất lại chính là mẹ.

Ngày còn học cấp một, cấp hai, mỗi lần phải sang các trường khác thi học sinh giỏi, tôi đều nhờ mẹ chở đi. Dọc đường đi, năm đến mười cây số, vừa đạp xe, mẹ vừa dặn dò tôi và thế nào cũng có câu khiến tôi phải cự nự lại mẹ khiến mẹ bực mình giận dỗi “Lần sau mày đừng bảo tao chở mày đi thi nữa nhá!”, còn tôi thì ấm ức trong lòng vì biết không thể không nhờ mẹ. Thế là cả đoạn đường còn lại, hai mẹ con không thèm nói gì với nhau nữa. Nhưng cũng thật lạ, chỉ cần đến trường thi, xuống xe, gặp gỡ, nói chuyện với mấy đứa bạn của tôi hay nói chuyện với bố mẹ bọn bạn, tôi và mẹ ngay tức khắc “lập lại hòa bình” như thể chưa từng có một trận khẩu chiến diễn ra. Mẹ nhắc tôi kiểm tra lại bút, thước…,dặn tôi bình tĩnh đọc kĩ đề, tôi “Vâng!” một cách ngoan ngoãn, bình tâm đi về phía phòng thi.

Lên cấp ba, có thể tự đạp xe đi thi, thi cuối kì, thi học sinh giỏi, trước khi đi, bao giờ tôi cũng nhờ mẹ ra đón ngõ lấy may. Gương mặt tươi tắn với ánh mắt thân thiện, nụ cười hồ hởi của mẹ luôn giúp tôi yên tâm, tự tin trước khi thi.

me_6

Lần tôi thi Đại học, cũng chính mẹ là người “khăn gói quả mướp” đưa tôi lên Hà Nội. Năm ngày trời giữa đất Hà Thành xa lạ nhưng tôi không chút lo lắng, mệt mỏi vì có mẹ ở bên. Sau này, học Đại học, rồi Cao học, ở Hà Nội bảy năm, thuộc nhiều ngóc ngách đường phố Hà Nội nhưng trong tôi vẫn luôn chênh vênh vì áp lực học hành, công việc, luôn tự hỏi bản thân đâu là bến bờ hạnh phúc. Những ngày tháng chật vật ấy càng khiến tôi cảm nhận rõ hơn sự bình yên khi được mẹ chở che.

Năm ngày ở Hà Nội thi Đại học, tôi chỉ chuyên tâm vào bài vở, những tác phẩm văn chương, những công thức toán học, những cấu trúc tiếng Anh, không phải lo nghĩ bất cứ một điều gì. Bởi tất cả đã có mẹ lo. Lần ấy, ăn cơm quán một, hai bữa, sợ đồ ăn ở quán không đảm bảo, sợ tôi bị đau bụng sẽ ảnh hưởng việc thi cử, mẹ đã mượn xoong nồi của bác chủ nhà trọ, mua gạo, thức ăn về đun nhờ bếp bác chủ nhà, nấu cơm cho tôi ăn. Để tôi bớt căng thẳng, mẹ còn pha nước chanh cho tôi uống. 

Mỗi buổi thi, nộp bài xong, ra cổng, tôi đã nhìn thấy gương mặt hồ hởi của mẹ. Mẹ không hỏi nhiều xem tôi có làm được bài hay không. Để tôi bớt áp lực, mẹ kể những câu chuyện vui giữa các bậc phụ huynh trong lúc đứng ngoài cổng chờ đợi con thi. 

Mẹ giục tôi ăn uống, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi thi tiếp theo. Tất cả những điều mẹ làm đã khiến tôi vững tâm hơn, tin tưởng hơn vào khả năng của mình, tự động viên mình cố gắng hết sức khi làm bài. Thật mừng là năm đó tôi đã đỗ Đại học, đã không phụ công chăm sóc, quan tâm của mẹ.

me_8

Ở nhà, mỗi lần cãi nhau với mẹ, tôi ước ao biết bao được sống tự lập xa nhà. Ấy vậy mà khi lên thành phố trọ học, buổi đầu tiên đạp xe từ nhà trọ đến trường, bị lạc đường, tôi đã bật khóc giữa phố xá đông người. Cũng con đường đó, mới hôm trước được mẹ dẫn đi, tôi yên tâm, tự tin là thế mà khi không có mẹ ở bên, tôi chợt thấy bơ vơ, lo lắng biết bao, thấy mình nhỏ bé, tội nghiệp như chú chim non lạc mất mẹ, dáo dác nhìn bốn hướng, không biết phải đi hướng nào.

Học Đại học xa nhà, thỉnh thoảng mới về với mẹ, tôi rất muốn luấn quấn bên mẹ, kể cho mẹ dăm ba điều về cuộc sống của tôi ở thành phố, nghe mẹ kể những chuyện xảy ra ở nhà, ở xóm làng trong những ngày tôi đi vắng. Thế nhưng, hai mẹ con cũng chỉ ngồi với nhau được ba đến năm phút là lại khẩu chiến vì không hiểu ý nhau, bắt bẻ nhau từng câu nói. Để rồi, khi xa nhau lại nhớ.

Đến khi tôi lập gia đình, ngày lên bệnh viện sinh em bé, trong thâm tâm, tôi cũng chỉ cần có mẹ ở bên. Mẹ nhanh nhẹn, hoạt bát, xởi lởi. Cơm nước, thuốc men, những thắc mắc cần hỏi bác sĩ, chăm em bé, giặt đồ…,có mẹ, tôi yên tâm hết thảy.

Bé con của tôi ngày nhỏ rất hay thức đêm, tôi và mẹ phải thay nhau bế, thay nhau chợp mắt cho đỡ buồn ngủ. Có một đêm, bé con quấy khóc nhiều, mẹ đang ngủ, ngồi bật dậy, giơ hai tay về phía tôi “Đưa đây mẹ bế cho”. “Thôi, mẹ ngủ đi”, Tôi sốt ruột bảo khi thấy mắt mẹ đã thâm quầng lại, tóc gần trán như bạc hơn, gương mặt phờ phạc sau nhiều đêm thiếu ngủ. Nhưng thấy giọng tôi có phần gắt gỏng, mẹ lại đâm ra giận dỗi vì cho rằng tôi thờ ơ trước sự quan tâm của mẹ, không cần mẹ giúp đỡ “Đưa người ta bế cho mà ngủ thì không nghe. Nếu không cần thì mặc xác hai mẹ con nhà mày”.Thế là mẹ nằm xuống giường không thèm nói thêm câu nào và kệ cho tôi dỗ bé con trong sự ấm ức vì bị hiểu nhầm.

me_5

Thế nhưng, chỉ chưa đầy năm phút sau, thấy bé con vẫn khóc, mẹ lại ngồi dậy, nhẹ nhàng bảo tôi “Thôi. Đưa đây mẹ dỗ cho”. Rồi vừa ôm chặt bé con vào lòng đung đưa, mẹ vừa nựng nịu “Mẹ mày đã vụng không biết bế con lại còn hay bướng bỉnh. Bà bế con thế này con nằm thoải mái, không bị mỏi cổ như mẹ con bế nhỉ?”. Và mẹ tôi lại ngân nga bài hát mẹ tôi yêu thích “Thương nhau tình thắm ối a nghĩa nồng, nghe câu hát anh đi tìm, đi tìm người hát, câu hát lý thương nhau”.Bé con của tôi dần dần nín khóc, còn tôi nằm xuống giường, nghe mẹ hát, lòng bình yên dần chìm vào giấc ngủ ngon!

Hai mẹ con tôi là thế. Rất dễ để nổi xung lên, to tiếng với nhau nhưng không giận dỗi nhau được lâu. Khi ở bên cảm thấy thật khó nói lời yêu thương, tình cảm nhưng khi xa nhau lại thấy thật thương nhớ. Như khi đang viết những dòng chữ này, tôi chỉ muốn về nhà ngay với mẹ, ôm mẹ và nói “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Khi có mẹ ở bên, được mẹ chở che, yêu thương vô điều kiện, lòng con luôn cảm thấy thật bình yên”.

© Bang Le - blogradio.vn

Xem thêm: Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top