Bình yên khi có mẹ ở bên
2021-06-19 01:20
Tác giả:
Bang Le
blogradio.vn - Hai mẹ con tôi là thế. Rất dễ để nổi xung lên, to tiếng với nhau nhưng không giận dỗi nhau được lâu. Khi ở bên cảm thấy thật khó nói lời yêu thương, tình cảm nhưng khi xa nhau lại thấy thật thương nhớ. Như khi đang viết những dòng chữ này, tôi chỉ muốn về nhà ngay với mẹ, ôm mẹ và nói “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Khi có mẹ ở bên, được mẹ chở che, yêu thương vô điều kiện, lòng con luôn cảm thấy thật bình yên”.
***
Tôi và mẹ không hợp nhau. Chỉ ngồi cạnh nhau không quá năm phút, thế nào một trận khẩu chiến giữa hai mẹ con cũng nổ ra. Kết cục mẹ một nơi, con một nẻo, ai cũng bực bội trong lòng. Bởi thế, hai mẹ con ít khi rủ rỉ tâm sự. Cảnh hai mẹ con tôi cùng nằm chơi trên giường lúc rỗi rãi, tỉ tê đủ thứ chuyện chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng. Hay đấu khẩu với mẹ là thế nhưng từ nhỏ cho tới bây giờ, người luôn khiến tôi cảm thấy bình yên nhất lại chính là mẹ.
Ngày còn học cấp một, cấp hai, mỗi lần phải sang các trường khác thi học sinh giỏi, tôi đều nhờ mẹ chở đi. Dọc đường đi, năm đến mười cây số, vừa đạp xe, mẹ vừa dặn dò tôi và thế nào cũng có câu khiến tôi phải cự nự lại mẹ khiến mẹ bực mình giận dỗi “Lần sau mày đừng bảo tao chở mày đi thi nữa nhá!”, còn tôi thì ấm ức trong lòng vì biết không thể không nhờ mẹ. Thế là cả đoạn đường còn lại, hai mẹ con không thèm nói gì với nhau nữa. Nhưng cũng thật lạ, chỉ cần đến trường thi, xuống xe, gặp gỡ, nói chuyện với mấy đứa bạn của tôi hay nói chuyện với bố mẹ bọn bạn, tôi và mẹ ngay tức khắc “lập lại hòa bình” như thể chưa từng có một trận khẩu chiến diễn ra. Mẹ nhắc tôi kiểm tra lại bút, thước…,dặn tôi bình tĩnh đọc kĩ đề, tôi “Vâng!” một cách ngoan ngoãn, bình tâm đi về phía phòng thi.
Lên cấp ba, có thể tự đạp xe đi thi, thi cuối kì, thi học sinh giỏi, trước khi đi, bao giờ tôi cũng nhờ mẹ ra đón ngõ lấy may. Gương mặt tươi tắn với ánh mắt thân thiện, nụ cười hồ hởi của mẹ luôn giúp tôi yên tâm, tự tin trước khi thi.
Lần tôi thi Đại học, cũng chính mẹ là người “khăn gói quả mướp” đưa tôi lên Hà Nội. Năm ngày trời giữa đất Hà Thành xa lạ nhưng tôi không chút lo lắng, mệt mỏi vì có mẹ ở bên. Sau này, học Đại học, rồi Cao học, ở Hà Nội bảy năm, thuộc nhiều ngóc ngách đường phố Hà Nội nhưng trong tôi vẫn luôn chênh vênh vì áp lực học hành, công việc, luôn tự hỏi bản thân đâu là bến bờ hạnh phúc. Những ngày tháng chật vật ấy càng khiến tôi cảm nhận rõ hơn sự bình yên khi được mẹ chở che.
Năm ngày ở Hà Nội thi Đại học, tôi chỉ chuyên tâm vào bài vở, những tác phẩm văn chương, những công thức toán học, những cấu trúc tiếng Anh, không phải lo nghĩ bất cứ một điều gì. Bởi tất cả đã có mẹ lo. Lần ấy, ăn cơm quán một, hai bữa, sợ đồ ăn ở quán không đảm bảo, sợ tôi bị đau bụng sẽ ảnh hưởng việc thi cử, mẹ đã mượn xoong nồi của bác chủ nhà trọ, mua gạo, thức ăn về đun nhờ bếp bác chủ nhà, nấu cơm cho tôi ăn. Để tôi bớt căng thẳng, mẹ còn pha nước chanh cho tôi uống.
Mỗi buổi thi, nộp bài xong, ra cổng, tôi đã nhìn thấy gương mặt hồ hởi của mẹ. Mẹ không hỏi nhiều xem tôi có làm được bài hay không. Để tôi bớt áp lực, mẹ kể những câu chuyện vui giữa các bậc phụ huynh trong lúc đứng ngoài cổng chờ đợi con thi.
Mẹ giục tôi ăn uống, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi thi tiếp theo. Tất cả những điều mẹ làm đã khiến tôi vững tâm hơn, tin tưởng hơn vào khả năng của mình, tự động viên mình cố gắng hết sức khi làm bài. Thật mừng là năm đó tôi đã đỗ Đại học, đã không phụ công chăm sóc, quan tâm của mẹ.
Ở nhà, mỗi lần cãi nhau với mẹ, tôi ước ao biết bao được sống tự lập xa nhà. Ấy vậy mà khi lên thành phố trọ học, buổi đầu tiên đạp xe từ nhà trọ đến trường, bị lạc đường, tôi đã bật khóc giữa phố xá đông người. Cũng con đường đó, mới hôm trước được mẹ dẫn đi, tôi yên tâm, tự tin là thế mà khi không có mẹ ở bên, tôi chợt thấy bơ vơ, lo lắng biết bao, thấy mình nhỏ bé, tội nghiệp như chú chim non lạc mất mẹ, dáo dác nhìn bốn hướng, không biết phải đi hướng nào.
Học Đại học xa nhà, thỉnh thoảng mới về với mẹ, tôi rất muốn luấn quấn bên mẹ, kể cho mẹ dăm ba điều về cuộc sống của tôi ở thành phố, nghe mẹ kể những chuyện xảy ra ở nhà, ở xóm làng trong những ngày tôi đi vắng. Thế nhưng, hai mẹ con cũng chỉ ngồi với nhau được ba đến năm phút là lại khẩu chiến vì không hiểu ý nhau, bắt bẻ nhau từng câu nói. Để rồi, khi xa nhau lại nhớ.
Đến khi tôi lập gia đình, ngày lên bệnh viện sinh em bé, trong thâm tâm, tôi cũng chỉ cần có mẹ ở bên. Mẹ nhanh nhẹn, hoạt bát, xởi lởi. Cơm nước, thuốc men, những thắc mắc cần hỏi bác sĩ, chăm em bé, giặt đồ…,có mẹ, tôi yên tâm hết thảy.
Bé con của tôi ngày nhỏ rất hay thức đêm, tôi và mẹ phải thay nhau bế, thay nhau chợp mắt cho đỡ buồn ngủ. Có một đêm, bé con quấy khóc nhiều, mẹ đang ngủ, ngồi bật dậy, giơ hai tay về phía tôi “Đưa đây mẹ bế cho”. “Thôi, mẹ ngủ đi”, Tôi sốt ruột bảo khi thấy mắt mẹ đã thâm quầng lại, tóc gần trán như bạc hơn, gương mặt phờ phạc sau nhiều đêm thiếu ngủ. Nhưng thấy giọng tôi có phần gắt gỏng, mẹ lại đâm ra giận dỗi vì cho rằng tôi thờ ơ trước sự quan tâm của mẹ, không cần mẹ giúp đỡ “Đưa người ta bế cho mà ngủ thì không nghe. Nếu không cần thì mặc xác hai mẹ con nhà mày”.Thế là mẹ nằm xuống giường không thèm nói thêm câu nào và kệ cho tôi dỗ bé con trong sự ấm ức vì bị hiểu nhầm.
Thế nhưng, chỉ chưa đầy năm phút sau, thấy bé con vẫn khóc, mẹ lại ngồi dậy, nhẹ nhàng bảo tôi “Thôi. Đưa đây mẹ dỗ cho”. Rồi vừa ôm chặt bé con vào lòng đung đưa, mẹ vừa nựng nịu “Mẹ mày đã vụng không biết bế con lại còn hay bướng bỉnh. Bà bế con thế này con nằm thoải mái, không bị mỏi cổ như mẹ con bế nhỉ?”. Và mẹ tôi lại ngân nga bài hát mẹ tôi yêu thích “Thương nhau tình thắm ối a nghĩa nồng, nghe câu hát anh đi tìm, đi tìm người hát, câu hát lý thương nhau”.Bé con của tôi dần dần nín khóc, còn tôi nằm xuống giường, nghe mẹ hát, lòng bình yên dần chìm vào giấc ngủ ngon!
Hai mẹ con tôi là thế. Rất dễ để nổi xung lên, to tiếng với nhau nhưng không giận dỗi nhau được lâu. Khi ở bên cảm thấy thật khó nói lời yêu thương, tình cảm nhưng khi xa nhau lại thấy thật thương nhớ. Như khi đang viết những dòng chữ này, tôi chỉ muốn về nhà ngay với mẹ, ôm mẹ và nói “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Khi có mẹ ở bên, được mẹ chở che, yêu thương vô điều kiện, lòng con luôn cảm thấy thật bình yên”.
© Bang Le - blogradio.vn
Xem thêm: Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
















