Bình yên khi có mẹ ở bên
2021-06-19 01:20
Tác giả:
Bang Le
blogradio.vn - Hai mẹ con tôi là thế. Rất dễ để nổi xung lên, to tiếng với nhau nhưng không giận dỗi nhau được lâu. Khi ở bên cảm thấy thật khó nói lời yêu thương, tình cảm nhưng khi xa nhau lại thấy thật thương nhớ. Như khi đang viết những dòng chữ này, tôi chỉ muốn về nhà ngay với mẹ, ôm mẹ và nói “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Khi có mẹ ở bên, được mẹ chở che, yêu thương vô điều kiện, lòng con luôn cảm thấy thật bình yên”.
***
Tôi và mẹ không hợp nhau. Chỉ ngồi cạnh nhau không quá năm phút, thế nào một trận khẩu chiến giữa hai mẹ con cũng nổ ra. Kết cục mẹ một nơi, con một nẻo, ai cũng bực bội trong lòng. Bởi thế, hai mẹ con ít khi rủ rỉ tâm sự. Cảnh hai mẹ con tôi cùng nằm chơi trên giường lúc rỗi rãi, tỉ tê đủ thứ chuyện chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng. Hay đấu khẩu với mẹ là thế nhưng từ nhỏ cho tới bây giờ, người luôn khiến tôi cảm thấy bình yên nhất lại chính là mẹ.
Ngày còn học cấp một, cấp hai, mỗi lần phải sang các trường khác thi học sinh giỏi, tôi đều nhờ mẹ chở đi. Dọc đường đi, năm đến mười cây số, vừa đạp xe, mẹ vừa dặn dò tôi và thế nào cũng có câu khiến tôi phải cự nự lại mẹ khiến mẹ bực mình giận dỗi “Lần sau mày đừng bảo tao chở mày đi thi nữa nhá!”, còn tôi thì ấm ức trong lòng vì biết không thể không nhờ mẹ. Thế là cả đoạn đường còn lại, hai mẹ con không thèm nói gì với nhau nữa. Nhưng cũng thật lạ, chỉ cần đến trường thi, xuống xe, gặp gỡ, nói chuyện với mấy đứa bạn của tôi hay nói chuyện với bố mẹ bọn bạn, tôi và mẹ ngay tức khắc “lập lại hòa bình” như thể chưa từng có một trận khẩu chiến diễn ra. Mẹ nhắc tôi kiểm tra lại bút, thước…,dặn tôi bình tĩnh đọc kĩ đề, tôi “Vâng!” một cách ngoan ngoãn, bình tâm đi về phía phòng thi.
Lên cấp ba, có thể tự đạp xe đi thi, thi cuối kì, thi học sinh giỏi, trước khi đi, bao giờ tôi cũng nhờ mẹ ra đón ngõ lấy may. Gương mặt tươi tắn với ánh mắt thân thiện, nụ cười hồ hởi của mẹ luôn giúp tôi yên tâm, tự tin trước khi thi.
Lần tôi thi Đại học, cũng chính mẹ là người “khăn gói quả mướp” đưa tôi lên Hà Nội. Năm ngày trời giữa đất Hà Thành xa lạ nhưng tôi không chút lo lắng, mệt mỏi vì có mẹ ở bên. Sau này, học Đại học, rồi Cao học, ở Hà Nội bảy năm, thuộc nhiều ngóc ngách đường phố Hà Nội nhưng trong tôi vẫn luôn chênh vênh vì áp lực học hành, công việc, luôn tự hỏi bản thân đâu là bến bờ hạnh phúc. Những ngày tháng chật vật ấy càng khiến tôi cảm nhận rõ hơn sự bình yên khi được mẹ chở che.
Năm ngày ở Hà Nội thi Đại học, tôi chỉ chuyên tâm vào bài vở, những tác phẩm văn chương, những công thức toán học, những cấu trúc tiếng Anh, không phải lo nghĩ bất cứ một điều gì. Bởi tất cả đã có mẹ lo. Lần ấy, ăn cơm quán một, hai bữa, sợ đồ ăn ở quán không đảm bảo, sợ tôi bị đau bụng sẽ ảnh hưởng việc thi cử, mẹ đã mượn xoong nồi của bác chủ nhà trọ, mua gạo, thức ăn về đun nhờ bếp bác chủ nhà, nấu cơm cho tôi ăn. Để tôi bớt căng thẳng, mẹ còn pha nước chanh cho tôi uống.
Mỗi buổi thi, nộp bài xong, ra cổng, tôi đã nhìn thấy gương mặt hồ hởi của mẹ. Mẹ không hỏi nhiều xem tôi có làm được bài hay không. Để tôi bớt áp lực, mẹ kể những câu chuyện vui giữa các bậc phụ huynh trong lúc đứng ngoài cổng chờ đợi con thi.
Mẹ giục tôi ăn uống, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi thi tiếp theo. Tất cả những điều mẹ làm đã khiến tôi vững tâm hơn, tin tưởng hơn vào khả năng của mình, tự động viên mình cố gắng hết sức khi làm bài. Thật mừng là năm đó tôi đã đỗ Đại học, đã không phụ công chăm sóc, quan tâm của mẹ.
Ở nhà, mỗi lần cãi nhau với mẹ, tôi ước ao biết bao được sống tự lập xa nhà. Ấy vậy mà khi lên thành phố trọ học, buổi đầu tiên đạp xe từ nhà trọ đến trường, bị lạc đường, tôi đã bật khóc giữa phố xá đông người. Cũng con đường đó, mới hôm trước được mẹ dẫn đi, tôi yên tâm, tự tin là thế mà khi không có mẹ ở bên, tôi chợt thấy bơ vơ, lo lắng biết bao, thấy mình nhỏ bé, tội nghiệp như chú chim non lạc mất mẹ, dáo dác nhìn bốn hướng, không biết phải đi hướng nào.
Học Đại học xa nhà, thỉnh thoảng mới về với mẹ, tôi rất muốn luấn quấn bên mẹ, kể cho mẹ dăm ba điều về cuộc sống của tôi ở thành phố, nghe mẹ kể những chuyện xảy ra ở nhà, ở xóm làng trong những ngày tôi đi vắng. Thế nhưng, hai mẹ con cũng chỉ ngồi với nhau được ba đến năm phút là lại khẩu chiến vì không hiểu ý nhau, bắt bẻ nhau từng câu nói. Để rồi, khi xa nhau lại nhớ.
Đến khi tôi lập gia đình, ngày lên bệnh viện sinh em bé, trong thâm tâm, tôi cũng chỉ cần có mẹ ở bên. Mẹ nhanh nhẹn, hoạt bát, xởi lởi. Cơm nước, thuốc men, những thắc mắc cần hỏi bác sĩ, chăm em bé, giặt đồ…,có mẹ, tôi yên tâm hết thảy.
Bé con của tôi ngày nhỏ rất hay thức đêm, tôi và mẹ phải thay nhau bế, thay nhau chợp mắt cho đỡ buồn ngủ. Có một đêm, bé con quấy khóc nhiều, mẹ đang ngủ, ngồi bật dậy, giơ hai tay về phía tôi “Đưa đây mẹ bế cho”. “Thôi, mẹ ngủ đi”, Tôi sốt ruột bảo khi thấy mắt mẹ đã thâm quầng lại, tóc gần trán như bạc hơn, gương mặt phờ phạc sau nhiều đêm thiếu ngủ. Nhưng thấy giọng tôi có phần gắt gỏng, mẹ lại đâm ra giận dỗi vì cho rằng tôi thờ ơ trước sự quan tâm của mẹ, không cần mẹ giúp đỡ “Đưa người ta bế cho mà ngủ thì không nghe. Nếu không cần thì mặc xác hai mẹ con nhà mày”.Thế là mẹ nằm xuống giường không thèm nói thêm câu nào và kệ cho tôi dỗ bé con trong sự ấm ức vì bị hiểu nhầm.
Thế nhưng, chỉ chưa đầy năm phút sau, thấy bé con vẫn khóc, mẹ lại ngồi dậy, nhẹ nhàng bảo tôi “Thôi. Đưa đây mẹ dỗ cho”. Rồi vừa ôm chặt bé con vào lòng đung đưa, mẹ vừa nựng nịu “Mẹ mày đã vụng không biết bế con lại còn hay bướng bỉnh. Bà bế con thế này con nằm thoải mái, không bị mỏi cổ như mẹ con bế nhỉ?”. Và mẹ tôi lại ngân nga bài hát mẹ tôi yêu thích “Thương nhau tình thắm ối a nghĩa nồng, nghe câu hát anh đi tìm, đi tìm người hát, câu hát lý thương nhau”.Bé con của tôi dần dần nín khóc, còn tôi nằm xuống giường, nghe mẹ hát, lòng bình yên dần chìm vào giấc ngủ ngon!
Hai mẹ con tôi là thế. Rất dễ để nổi xung lên, to tiếng với nhau nhưng không giận dỗi nhau được lâu. Khi ở bên cảm thấy thật khó nói lời yêu thương, tình cảm nhưng khi xa nhau lại thấy thật thương nhớ. Như khi đang viết những dòng chữ này, tôi chỉ muốn về nhà ngay với mẹ, ôm mẹ và nói “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Khi có mẹ ở bên, được mẹ chở che, yêu thương vô điều kiện, lòng con luôn cảm thấy thật bình yên”.
© Bang Le - blogradio.vn
Xem thêm: Mẹ bảo: Muốn giúp người khác, đơn giản hãy làm tốt công việc của mình | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.