Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ ơi, con mong mẹ bên con cả cuộc đời

2021-04-11 01:10

Tác giả: Hạ Vân


blogradio.vn - Thời gian không thể bỏ quên một ai, mẹ vẫn ở đó, vẫn đôi mắt ngóng trông con trở về nhưng tóc mẹ đã bạc, lưng mẹ không còn thẳng. Một cơn gió lạnh đầu mùa có thể khiến mẹ ốm cả mùa đông. Mỗi ngày qua đi, nỗi sợ đè nặng trong tôi, sợ rằng một ngày tôi mở mắt, không có mẹ ở bên. Biết rằng mọi sự đều là vô thường nhưng ước ao được mãi bên mẹ, để tôi được bù đắp được yêu thương mẹ, tặng mẹ chữ hiếu của riêng mình.

***

Đã bao giờ bạn tự hỏi hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là thật khó mà định nghĩa hai từ giản đơn ấy. Với tôi, hạnh phúc là khi có mẹ. Mẹ tôi một người phụ nữ đơn giản, khác với bố một giáo viên chuyên ngành cao, mẹ chỉ là người phụ nữ học tới lớp 7. Vì nhà nghèo, vì khó khăn của những năm bảy mươi, vì quan niệm xã hội mẹ không được đi học nữa. 

Mẹ lấy bố khi mới chỉ 18, ở tuổi mà với chúng tôi, chỉ ham ăn, ham chơi vô lo nghĩ. Mẹ gánh trách nhiệm của một nàng dâu trưởng. Mẹ chăm sóc ông bà nội, cụ nội, các em của bố. Một đại gia đình hồi đó cùng chung sống với nhau. Cái nghèo trong một gia đình nửa trí thức càng khiến mỗi bữa cơm áp lực nặng nề. Một nồi gang to, cơm thì ít sắn thì nhiều độn cùng nhau. 

Cả nhà hơn chục người quanh mâm cơm và bát nước cáy giữa mâm cùng một đĩa lớn mồng tơi luộc. Mẹ ngồi đầu nồi để rồi xới cơm cho cả nhà, tới bát của mình cũng còn một chút sắn lót lòng. Mỗi ngày như thế, cái đói khiến mẹ tôi gầy nhom. Bà nội vẫn kể rằng hồi đó, mẹ quét sân ngõ nhìn nhỏ như một cô học sinh bây giờ. Vậy mà dáng người nhỏ nhắn, gầy nhom ấy nuôi mấy bố con tôi ăn học đầy đủ. 

Bố tôi vừa đi dạy, vừa học lên mất gần chục năm. Thời gian của bố chủ yếu dành cho việc dạy và học đó nên mọi công việc trong nhà hầu như là của mẹ. Một ngày của mẹ thật dài và dài. Sáng sớm lo cơm cháo cho bố con tôi, cùng một đàn gà, một đàn lợn nấu thêm hai ba nồi rượu vừa kịp bán chợ buổi sáng. Ngoài công việc đồng áng mẹ còn đi làm thuê đóng gạch. 

mẹ

Đêm đêm sau khi cho chúng tôi ăn uống, chúng tôi yên vị trên bàn học, mẹ lại trải nón ra khâu. Khâu nón là công việc mà tôi nghĩ mình thích làm nhất vì chỉ lúc ấy chúng tôi mới gần mẹ, được nói chuyện với mẹ nhiều hơn mỗi lúc. Những vành nón, lá nón, dây cước tràn đầy nhà nhưng thật ấm áp. Mẹ chỉ ngủ khi đã thật muộn. Nhờ những công việc dàn trải của mẹ chúng tôi đã có một ngôi nhà ấm áp không sợ mưa gió lớn, không sợ bão tốc mái nhà đi như nhà cũ của ông bà. Nhờ mẹ, bố con tôi “ăn sung mặc sướng” cả một thời khó khăn ấy.       

Mẹ bận bịu sương nắng là thế nhưng với chị em tôi, mẹ luôn dành những yêu thương ngọt ngào nhất cho chúng tôi. Đã từ lâu rồi bố mẹ đâu được ăn đùi gà mỗi khi nhà có khách. Nhường con với lời nói dối, mẹ chỉ cười hiền nói mẹ thích “Nhất phao câu, nhì cổ cánh”, miếng chăn ấm mỗi đêm đông bố mẹ chỉ nằm rìa ngoài. 

Có lần tôi dỗi bố mẹ không ăn gì. Mẹ nóng ruột cả buổi, đến giờ trưa đến trường xin phép cô giáo đưa tôi về ăn chút gì cho ấm bụng mẹ mới an lòng.  Những đêm tôi và các em ốm, mẹ lo lắng cả đêm. Đứng lên ngồi xuống, mẹ chẳng thể nào chợp mắt. Nỗi lo đè nặng lên đôi mắt mẹ. Tôi nhớ tận lúc tôi học cấp 3 rồi, mùa đông tới cùng những cơn mưa còn sót lại của mùa hạ, mẹ chuẩn bị áo mưa, ủng đi mưa, gang tay khẩu trang cho chúng tôi mỗi sáng.

Trưa khi học về, mẹ chỉ nhanh chóng kéo tôi vào ủ trong bọc chăn ấm, lấy tay mẹ ủ ấm cho đôi tay lạnh ngắt của tôi, xuýt xoa chuyện tôi không đeo găng tay, với tôi đó là những ngày đông ấy thật ấm áp. 

mẹvacon

Những ngày tháng Đại học, mải mê theo đuổi đam mê, vịn cớ học hành vất vả, không được nghỉ, đi làm bận hơn tôi ít về thăm mẹ. Nhưng rồi mỗi lần trở về, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi được mẹ chăm sóc chiều chuộng như thuở bé, tôi lại thấy chẳng có gì quan trọng bằng việc về thăm mẹ. Một lần trở về rồi lại ra đi, mẹ đều rơi nước mắt. Những giọt nước mắt dồn nén của sự thương, sự nhớ không bao giờ ngừng rơi. Có những điều mẹ không bao giờ nói ra nhưng những yêu thương của mẹ nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành.

Giờ đây, lớn rồi, làm mẹ rồi, tôi vẫn được mẹ cùng chăm con, nghe mẹ hát ru ầu ơi thấy sao mà hay vậy. Những lời ru ấy, những câu ca dao, dân ca, những lời thơ Truyện Kiều mẹ thuộc từ thuở nào mà sao giờ mẹ vẫn nhớ nhiều đến vậy. Nhìn bé con nằm gọn trong vòng tay mẹ ngủ an lành tôi thấy mình thật hạnh phúc, yêu mẹ nhiều hơn. Có mẹ như là một điều tuyệt vời nhất trên thế gian này. Tôi hiểu được tình yêu bao la vô điều kiện của mẹ.

Mẹ là điều thiêng liêng nhất với mỗi người. Mẹ là nơi để trở về, nơi để được đổ đầy yêu thương, nơi mọi lỗi lầm được xóa bỏ, vị tha. Thật xót xa khi càng lớn càng nhận ra mẹ không ngừng thương tôi. 

mẹ_2

Thời gian không thể bỏ quên một ai, mẹ vẫn ở đó, vẫn đôi mắt ngóng trông con trở về nhưng tóc mẹ đã bạc, lưng mẹ không còn thẳng. Một cơn gió lạnh đầu mùa có thể khiến mẹ ốm cả mùa đông. Mỗi ngày qua đi, nỗi sợ đè nặng trong tôi, sợ rằng một ngày tôi mở mắt, không có mẹ ở bên. Biết rằng mọi sự đều là vô thường nhưng ước ao được mãi bên mẹ, để tôi được bù đắp được yêu thương mẹ, tặng mẹ chữ hiếu của riêng mình.

© Hạ Vân - blogradio.vn

Xem thêm: Replay Blog Radio: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Hạ Vân

Hạnh phúc tùy cách nhìn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Kết thúc là bắt đầu...

Kết thúc là bắt đầu...

Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.

Cánh cửa tình bạn

Cánh cửa tình bạn

Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.

Một người giữ lại, một người buông tay

Một người giữ lại, một người buông tay

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.

Quay trở về nhà

Quay trở về nhà

Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.

Âm thầm chờ anh quay về

Âm thầm chờ anh quay về

Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Về quê...

Về quê...

Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

back to top