Mẹ ơi, con mong mẹ bên con cả cuộc đời
2021-04-11 01:10
Tác giả:
Hạ Vân
blogradio.vn - Thời gian không thể bỏ quên một ai, mẹ vẫn ở đó, vẫn đôi mắt ngóng trông con trở về nhưng tóc mẹ đã bạc, lưng mẹ không còn thẳng. Một cơn gió lạnh đầu mùa có thể khiến mẹ ốm cả mùa đông. Mỗi ngày qua đi, nỗi sợ đè nặng trong tôi, sợ rằng một ngày tôi mở mắt, không có mẹ ở bên. Biết rằng mọi sự đều là vô thường nhưng ước ao được mãi bên mẹ, để tôi được bù đắp được yêu thương mẹ, tặng mẹ chữ hiếu của riêng mình.
***
Đã bao giờ bạn tự hỏi hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là thật khó mà định nghĩa hai từ giản đơn ấy. Với tôi, hạnh phúc là khi có mẹ. Mẹ tôi một người phụ nữ đơn giản, khác với bố một giáo viên chuyên ngành cao, mẹ chỉ là người phụ nữ học tới lớp 7. Vì nhà nghèo, vì khó khăn của những năm bảy mươi, vì quan niệm xã hội mẹ không được đi học nữa.
Mẹ lấy bố khi mới chỉ 18, ở tuổi mà với chúng tôi, chỉ ham ăn, ham chơi vô lo nghĩ. Mẹ gánh trách nhiệm của một nàng dâu trưởng. Mẹ chăm sóc ông bà nội, cụ nội, các em của bố. Một đại gia đình hồi đó cùng chung sống với nhau. Cái nghèo trong một gia đình nửa trí thức càng khiến mỗi bữa cơm áp lực nặng nề. Một nồi gang to, cơm thì ít sắn thì nhiều độn cùng nhau.
Cả nhà hơn chục người quanh mâm cơm và bát nước cáy giữa mâm cùng một đĩa lớn mồng tơi luộc. Mẹ ngồi đầu nồi để rồi xới cơm cho cả nhà, tới bát của mình cũng còn một chút sắn lót lòng. Mỗi ngày như thế, cái đói khiến mẹ tôi gầy nhom. Bà nội vẫn kể rằng hồi đó, mẹ quét sân ngõ nhìn nhỏ như một cô học sinh bây giờ. Vậy mà dáng người nhỏ nhắn, gầy nhom ấy nuôi mấy bố con tôi ăn học đầy đủ.
Bố tôi vừa đi dạy, vừa học lên mất gần chục năm. Thời gian của bố chủ yếu dành cho việc dạy và học đó nên mọi công việc trong nhà hầu như là của mẹ. Một ngày của mẹ thật dài và dài. Sáng sớm lo cơm cháo cho bố con tôi, cùng một đàn gà, một đàn lợn nấu thêm hai ba nồi rượu vừa kịp bán chợ buổi sáng. Ngoài công việc đồng áng mẹ còn đi làm thuê đóng gạch.
Đêm đêm sau khi cho chúng tôi ăn uống, chúng tôi yên vị trên bàn học, mẹ lại trải nón ra khâu. Khâu nón là công việc mà tôi nghĩ mình thích làm nhất vì chỉ lúc ấy chúng tôi mới gần mẹ, được nói chuyện với mẹ nhiều hơn mỗi lúc. Những vành nón, lá nón, dây cước tràn đầy nhà nhưng thật ấm áp. Mẹ chỉ ngủ khi đã thật muộn. Nhờ những công việc dàn trải của mẹ chúng tôi đã có một ngôi nhà ấm áp không sợ mưa gió lớn, không sợ bão tốc mái nhà đi như nhà cũ của ông bà. Nhờ mẹ, bố con tôi “ăn sung mặc sướng” cả một thời khó khăn ấy.
Mẹ bận bịu sương nắng là thế nhưng với chị em tôi, mẹ luôn dành những yêu thương ngọt ngào nhất cho chúng tôi. Đã từ lâu rồi bố mẹ đâu được ăn đùi gà mỗi khi nhà có khách. Nhường con với lời nói dối, mẹ chỉ cười hiền nói mẹ thích “Nhất phao câu, nhì cổ cánh”, miếng chăn ấm mỗi đêm đông bố mẹ chỉ nằm rìa ngoài.
Có lần tôi dỗi bố mẹ không ăn gì. Mẹ nóng ruột cả buổi, đến giờ trưa đến trường xin phép cô giáo đưa tôi về ăn chút gì cho ấm bụng mẹ mới an lòng. Những đêm tôi và các em ốm, mẹ lo lắng cả đêm. Đứng lên ngồi xuống, mẹ chẳng thể nào chợp mắt. Nỗi lo đè nặng lên đôi mắt mẹ. Tôi nhớ tận lúc tôi học cấp 3 rồi, mùa đông tới cùng những cơn mưa còn sót lại của mùa hạ, mẹ chuẩn bị áo mưa, ủng đi mưa, gang tay khẩu trang cho chúng tôi mỗi sáng.
Trưa khi học về, mẹ chỉ nhanh chóng kéo tôi vào ủ trong bọc chăn ấm, lấy tay mẹ ủ ấm cho đôi tay lạnh ngắt của tôi, xuýt xoa chuyện tôi không đeo găng tay, với tôi đó là những ngày đông ấy thật ấm áp.
Những ngày tháng Đại học, mải mê theo đuổi đam mê, vịn cớ học hành vất vả, không được nghỉ, đi làm bận hơn tôi ít về thăm mẹ. Nhưng rồi mỗi lần trở về, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi được mẹ chăm sóc chiều chuộng như thuở bé, tôi lại thấy chẳng có gì quan trọng bằng việc về thăm mẹ. Một lần trở về rồi lại ra đi, mẹ đều rơi nước mắt. Những giọt nước mắt dồn nén của sự thương, sự nhớ không bao giờ ngừng rơi. Có những điều mẹ không bao giờ nói ra nhưng những yêu thương của mẹ nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành.
Giờ đây, lớn rồi, làm mẹ rồi, tôi vẫn được mẹ cùng chăm con, nghe mẹ hát ru ầu ơi thấy sao mà hay vậy. Những lời ru ấy, những câu ca dao, dân ca, những lời thơ Truyện Kiều mẹ thuộc từ thuở nào mà sao giờ mẹ vẫn nhớ nhiều đến vậy. Nhìn bé con nằm gọn trong vòng tay mẹ ngủ an lành tôi thấy mình thật hạnh phúc, yêu mẹ nhiều hơn. Có mẹ như là một điều tuyệt vời nhất trên thế gian này. Tôi hiểu được tình yêu bao la vô điều kiện của mẹ.
Mẹ là điều thiêng liêng nhất với mỗi người. Mẹ là nơi để trở về, nơi để được đổ đầy yêu thương, nơi mọi lỗi lầm được xóa bỏ, vị tha. Thật xót xa khi càng lớn càng nhận ra mẹ không ngừng thương tôi.
Thời gian không thể bỏ quên một ai, mẹ vẫn ở đó, vẫn đôi mắt ngóng trông con trở về nhưng tóc mẹ đã bạc, lưng mẹ không còn thẳng. Một cơn gió lạnh đầu mùa có thể khiến mẹ ốm cả mùa đông. Mỗi ngày qua đi, nỗi sợ đè nặng trong tôi, sợ rằng một ngày tôi mở mắt, không có mẹ ở bên. Biết rằng mọi sự đều là vô thường nhưng ước ao được mãi bên mẹ, để tôi được bù đắp được yêu thương mẹ, tặng mẹ chữ hiếu của riêng mình.
© Hạ Vân - blogradio.vn
Xem thêm: Replay Blog Radio: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.