Rồi Covid sẽ qua để chúng ta bước đến chặng đường mới
2021-07-26 01:30
Tác giả:
Nguyễn Thị Ngọc Loan
blogradio.vn - Sài Gòn vẫn lạc quan, những người lao động vẫn nở nụ cười trên môi dù sâu trong đáy mắt là lo toan và phiền não. Mình thấy những chiến sĩ, những cán bộ không quản nắng mưa thực hiện nghiêm chỉnh chỉ định của nhà nước để có thể kiểm soát được dịch.
***
Những ngày vừa qua, tình hình dịch bệnh đang trở nên phức tạp hơn và kéo theo đó là ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của người dân, kể cả các tầng lớp lao động đến dân văn phòng, và nặng nề hơn là các doanh nghiệp. Thành phố đang thực hiện giãn cách xã hội, nên hiện mình làm tại nhà và tất nhiên, thu nhập cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Covid tới, nhiều dự định bỏ ngỏ, nhìn Sài Gòn đùm bọc nhau qua đại dịch khiến lòng mình đôi khi chạnh lại mà thấy nhói, rồi phải tự nhủ, ở nhà là đang yêu nước, có vậy dịch mới qua và cuộc sống mới ổn định lại được….
Có lẽ những ngày qua là những ngày khó quên nhất của Sài Gòn nhộn nhịp. Chào đón mọi người là không khí vắng lặng, những con đường vắng hoe với đèn xanh mà không ai chạy, không còn tiếng xe cộ nườm nượp, cũng không còn cảnh tắc đường khi tan làm, Sài Gòn khiến mình thấy lạ lẫm, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng. Không ít nhà máy, xí nghiệp phải tạm dừng hoạt động, nhiều doanh nghiệp thậm chí không trụ nổi và những người lao động lại càng khó khăn hơn, và những người làm văn phòng như mình đôi khi cũng lao đao. Thu nhập ảnh hưởng, tiền trọ, tiền ăn trong những ngày tháng tới là vấn đề nan giải.
Mình đi làm cũng được 2 năm, là dân tỉnh lẻ chân ướt chân ráo bước đến Sài Gòn hoa lệ này với mong ước sẽ đỡ đần được cha mẹ ở quê phần nào. Thế nhưng khi dịch đến, mình không những không phụ giúp được gia đình chút nào mà đổi lại, gia đình lại phải giúp đỡ mình. Những cuộc nói chuyện vội vã, những câu hỏi từ mẹ: “Ăn gì không mẹ gửi”, “Dưới đó còn đồ ăn không?”, “Nhà còn ít cá trong tủ lạnh mẹ đóng mẹ gửi con nhé”, thương nhất vẫn là câu “Ở nhà mẹ đi chợ được nên nhà có nhiêu mẹ gửi trước”. Những lúc này mình chỉ muốn bỏ hết tất cả mà về với vòng ôm của gia đình thôi, nhiều khi còn suy nghĩ, sao mình vô dụng đến vậy, không đỡ đần được gì, chỉ có làm ba mẹ lo lắng là giỏi.
Nhưng mình cũng thấy, Sài Gòn vẫn lạc quan, những người lao động vẫn nở nụ cười trên môi dù sâu trong đáy mắt là lo toan và phiền não. Mình thấy những chiến sĩ, những cán bộ không quản nắng mưa thực hiện nghiêm chỉnh chỉ định của nhà nước để có thể kiểm soát được dịch. Mình thấy hằng hà những y bác sĩ, ngày đêm không ngừng nỗ lực để chăm sóc những bệnh nhân dù mệt đến lả người. Mình thấy những tình nguyện viên, phát những phần cơm, phần mì miễn phí cho người khó khăn, mình thấy những tấm lòng hảo tâm vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ. Mình thấy những đoàn xe thiện nguyện, cung cấp rau xanh từ mọi miền đất nước tỏa về miền Nam, mình thấy sự đoàn kết, đùm bọc và bảo vệ lẫn nhau của con người trong đất nước Việt Nam này. Và mình tự nhủ, không sao đâu, Sài Gòn cũng sẽ chiến thắng đại dịch, vinh quang như chiến thắng 30/04 năm nào.
Hơn nữa, đây cũng là dịp để chúng ta dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, để hiểu rõ con đường chúng ta mong muốn bước tiếp trong tương lai là gì, cũng như quý trọng hơn những quãng thời gian bên gia đình. Mình nghĩ sẽ có rất nhiều bạn giống mình, ở độ tuổi còn chênh vênh và phải học hỏi nhiều thứ, cuộc sống hối hả với guồng quay công việc có thể khiến bạn ít quan tâm đến gia đình hơn, cũng như làm những công việc mình chưa thật sự yêu thích chỉ để kiếm tiền. Những ngày này, hãy dành thời gian rảnh rỗi, hỏi thăm gia đình nhiều hơn, hãy tự hỏi bản thân thật sự muốn gì và chuẩn bị hành trang để đạt được điều đó trong tương lai, để khoảng thời gian này, chỉ như hiệp nghỉ giữa giờ để sẵn sàng chiến đấu hết sức mình trong những hiệp sau. Đừng để chán nản, buồn bã len lỏi vào tâm trí của bạn, đánh gục bạn. Khoảng thời gian giãn cách xã hội vừa qua có lẽ là khoảng thời gian khó khăn đối với rất nhiều người, nhưng mình tin rằng, rồi Covid sẽ qua thôi, để chúng ta lại bắt đầu những chuyến hành trình mới...
© Nguyễn Thị Ngọc Loan - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 713: Dìu nhau qua mùa dịch
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.