Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rồi Covid sẽ qua để chúng ta bước đến chặng đường mới

2021-07-26 01:30

Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Loan


blogradio.vn - Sài Gòn vẫn lạc quan, những người lao động vẫn nở nụ cười trên môi dù sâu trong đáy mắt là lo toan và phiền não. Mình thấy những chiến sĩ, những cán bộ không quản nắng mưa thực hiện nghiêm chỉnh chỉ định của nhà nước để có thể kiểm soát được dịch.

***

Những ngày vừa qua, tình hình dịch bệnh đang trở nên phức tạp hơn và kéo theo đó là ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của người dân, kể cả các tầng lớp lao động đến dân văn phòng, và nặng nề hơn là các doanh nghiệp. Thành phố đang thực hiện giãn cách xã hội, nên hiện mình làm tại nhà và tất nhiên, thu nhập cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Covid tới, nhiều dự định bỏ ngỏ, nhìn Sài Gòn đùm bọc nhau qua đại dịch khiến lòng mình đôi khi chạnh lại mà thấy nhói, rồi phải tự nhủ, ở nhà là đang yêu nước, có vậy dịch mới qua và cuộc sống mới ổn định lại được….

Có lẽ những ngày qua là những ngày khó quên nhất của Sài Gòn nhộn nhịp. Chào đón mọi người là không khí vắng lặng, những con đường vắng hoe với đèn xanh mà không ai chạy, không còn tiếng xe cộ nườm nượp, cũng không còn cảnh tắc đường khi tan làm, Sài Gòn khiến mình thấy lạ lẫm, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng. Không ít nhà máy, xí nghiệp phải tạm dừng hoạt động, nhiều doanh nghiệp thậm chí không trụ nổi và những người lao động lại càng khó khăn hơn, và những người làm văn phòng như mình đôi khi cũng lao đao. Thu nhập ảnh hưởng, tiền trọ, tiền ăn trong những ngày tháng tới là vấn đề nan giải.

Mình đi làm cũng được 2 năm, là dân tỉnh lẻ chân ướt chân ráo bước đến Sài Gòn hoa lệ này với mong ước sẽ đỡ đần được cha mẹ ở quê phần nào. Thế nhưng khi dịch đến, mình không những không phụ giúp được gia đình chút nào mà đổi lại, gia đình lại phải giúp đỡ mình. Những cuộc nói chuyện vội vã, những câu hỏi từ mẹ: “Ăn gì không mẹ gửi”, “Dưới đó còn đồ ăn không?”, “Nhà còn ít cá trong tủ lạnh mẹ đóng mẹ gửi con nhé”, thương nhất vẫn là câu “Ở nhà mẹ đi chợ được nên nhà có nhiêu mẹ gửi trước”. Những lúc này mình chỉ muốn bỏ hết tất cả mà về với vòng ôm của gia đình thôi, nhiều khi còn suy nghĩ, sao mình vô dụng đến vậy, không đỡ đần được gì, chỉ có làm ba mẹ lo lắng là giỏi.

Nhưng mình cũng thấy, Sài Gòn vẫn lạc quan, những người lao động vẫn nở nụ cười trên môi dù sâu trong đáy mắt là lo toan và phiền não. Mình thấy những chiến sĩ, những cán bộ không quản nắng mưa thực hiện nghiêm chỉnh chỉ định của nhà nước để có thể kiểm soát được dịch. Mình thấy hằng hà những y bác sĩ, ngày đêm không ngừng nỗ lực để chăm sóc những bệnh nhân dù mệt đến lả người. Mình thấy những tình nguyện viên, phát những phần cơm, phần mì miễn phí cho người khó khăn, mình thấy những tấm lòng hảo tâm vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ. Mình thấy những đoàn xe thiện nguyện, cung cấp rau xanh từ mọi miền đất nước tỏa về miền Nam, mình thấy sự đoàn kết, đùm bọc và bảo vệ lẫn nhau của con người trong đất nước Việt Nam này. Và mình tự nhủ, không sao đâu, Sài Gòn cũng sẽ chiến thắng đại dịch, vinh quang như chiến thắng 30/04 năm nào.

Hơn nữa, đây cũng là dịp để chúng ta dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, để hiểu rõ con đường chúng ta mong muốn bước tiếp trong tương lai là gì, cũng như quý trọng hơn những quãng thời gian bên gia đình. Mình nghĩ sẽ có rất nhiều bạn giống mình, ở độ tuổi còn chênh vênh và phải học hỏi nhiều thứ, cuộc sống hối hả với guồng quay công việc có thể khiến bạn ít quan tâm đến gia đình hơn, cũng như làm những công việc mình chưa thật sự yêu thích chỉ để kiếm tiền. Những ngày này, hãy dành thời gian rảnh rỗi, hỏi thăm gia đình nhiều hơn, hãy tự hỏi bản thân thật sự muốn gì và chuẩn bị hành trang để đạt được điều đó trong tương lai, để khoảng thời gian này, chỉ như hiệp nghỉ giữa giờ để sẵn sàng chiến đấu hết sức mình trong những hiệp sau. Đừng để chán nản, buồn bã len lỏi vào tâm trí của bạn, đánh gục bạn. Khoảng thời gian giãn cách xã hội vừa qua có lẽ là khoảng thời gian khó khăn đối với rất nhiều người, nhưng mình tin rằng, rồi Covid sẽ qua thôi, để chúng ta lại bắt đầu những chuyến hành trình mới...

© Nguyễn Thị Ngọc Loan - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 713: Dìu nhau qua mùa dịch

Nguyễn Thị Ngọc Loan

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top