Trà, Cà Phê hay Em?
2012-06-06 09:24
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
“Chuyên tâm học hành, đừng quẫn trí vì trai nữa đấy!” – Trước cổng vào sân bay, cô bạn thân lên giọng chị lớn. Không muốn tạm biệt trong lèm bèm, tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi xách túi vào phòng xuất cảnh.
Này! – Ly níu lại, ngập ngừng đưa cho một hạt đá trong suốt – Tớ lén giữ nó. Ghi nhớ đau thương mà thôi yêu mù quáng!
Ừm… – Tôi nhấc hạt đá duy nhất còn sót từ chiếc vòng đứt ở Seoul hơn ba tháng trước, thả vào túi áo khoác – Đi thật đây!
Ảnh minh họa
Nữ Quyền trên không trung.
Tối thứ sáu đầu tiên của đợt huấn luyện nghiệp vụ tại Seoul của hãng hàng không lớn nhất nhì Hàn Quốc, cũng là tối đầu tiên đoàn tiếp viên mầm non được thả tự do, không phải ôn bài, không phải ngủ sớm dưỡng da. Bạn cùng khóa nô nức xuống phố thăm thú, riêng tôi – ra vẻ từng sang đây du hí – ở nhà ăn mảnh căn phòng ký túc xá tiện nghi vẫn còn nức mùi mới mẻ.
Tắt hết đèn, tôi ngồi trên giường và kéo rèm cửa sổ sang bên, ngắm bầu trời đen kìn kịt. Tay bận rộn nắn bóp cái cổ chân mỏi nhừ vì vận động quá độ mấy ngày qua, nhưng miệng cười không khép được. Cảm giác phơi phới, hãnh diện từ lúc nhận giấy báo trúng tuyển, đến khi lên máy bay sang Seoul, đến tận bây giờ vẫn vẹn nguyên. Suốt tuần tôi cố ý không màng cảm nhận bản thân, tránh xao nhãng chuyện học hành và ăn ngủ, cốt chờ rảnh rỗi mà… biến thành bò. Giờ, tôi đang ợ nhai lại những trải nghiệm ních đầy bụng từ chương trình học và các quan sát môi trường mới lạ mình vừa dấn thân vào.
Tôi đang trở thành tiếp viên hàng không. – Xác định đây là hiện thực, nhưng tâm trí vẫn lơ mơ như lướt trong mộng đẹp. Chiếc nệm dưới mông cứ bồng bềnh tưởng độn nước. Đáng ra nửa năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp đại học, rồi quay cuồng xin một chỗ làm phù hợp chuyên ngành mình trót theo. Nhưng tôi đã bẻ ngoặt một cú lớn, sau chuyến đi Seoul tìm khuây khỏa vì bị phụ tình, rồi bất ngờ quen một chàng hay ho…
Ảnh minh họa
Bỗng tôi hứng chí nhào đến tủ áo. Xoay xoay trước gương trong bộ đồng phục chỉn chu và chuyên nghiệp, tôi cười toại nguyện rồi nhảy cẫng lên như… bị nhập. Tiếp viên hàng không chuộng nữ hơn nam. Nghề mà dịu dàng, chu đáo, khéo léo là bắt buộc, nên các cô gái không cần đeo bộ mặt băng giá để tìm bình đẳng giới. Nghề được xếp vào danh sách rủi ro cao, nên mặc nhiên nhấn mạnh tính dũng cảm, quyết đoán của nữ nhi.
Tôi thầm thì câu nói vui nổi tiếng của giới tiếp viên hàng không “Trà, cà phê hay em?” bằng giọng quyến rũ, rồi đá long nheo và hôn gió chính mình. Ngày bé, tôi luôn dành cho các chị tiếp viên hàng không ánh nhìn ngưỡng mộ vô đối. Họ thật xinh đẹp, nền nã, thông minh, khá giả… Họ trang hoàng bản thân bằng tổng hợp tính từ mỹ miều nhất miêu tả một cô gái. Tôi cười hì hì: sau này nhất định không ít bé gái sẽ nhìn tôi như thế.
Chuông điện thoại bỗng reo vang, phá bĩnh màn tí tởn tự sướng. Cuộc gọi từ Soo, chàng người Hàn tôi vừa nhớ đến nhiều phút trước. Tôi vâng dạ mà tay che phần ống nói, ngăn tiếng tim huyên náo vọng sang đầu dây bên kia. Ngày mai, cuộc hẹn đầu tiên.
Buổi hẹn hò thứ ba.
Người ta nhắc nhiều về cuộc hẹn đầu tiên. Nhưng cuộc hẹn thứ ba trở về sau mới xứng có chỗ trong bộ nhớ tôi.
Ảnh minh họa
Cuộc hẹn thứ hai có phần suôn sẻ hơn. Dường như cả tôi và Soo đều cấp tốc rèn khiếu ăn nói, nên bớt những khoảng chưng hửng. Cái cuồng nhiệt của quán bar nơi lần đầu gặp mặt đẩy chúng tôi sát nhau hơn. Soo đưa tôi về sau khi cùng ngắm bình minh. Ngay cổng ký túc xá, tôi bị giám thị sạc một trận, rằng tiếp viên hàng không đang huấn luyện cấm nhậu nhẹt, phải giữ hình ảnh công ty. Cơn ngượng vì bị mắng trước mặt Soo và nỗi nơm nớp e bị đuổi khiến cuộc hẹn hóa hãi hùng.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.