Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi đã yêu đất nước mình như thế!

2018-06-13 09:21

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

 Tuổi còn thơ, chúng ta được biết đến tình yêu quê hương đất nước qua những lời ru của bà, của mẹ. Chúng ta ai cũng từng nghĩ rằng đất nước là điều gì đó thật lớn lao, cao cả mà chẳng hề biết rằng tất cả đều gắn liền với cuộc sống. Đọc những chia sẻ của tác giả Ngô Nguyệt Hữu mới thấy rằng đất nước thật giản dị, đơn sơ. Bởi đó xuất phát từ chính chúng ta, mỗi người con của đất nước.

Mỗi lần nhắc đến hai từ này, mình luôn xúc động vô cùng.

Đất nước trong mình gần gũi như hoa dâm bụt đỏ au trưa hè, như lá dừa tết thành hình con cào cào châu chấu, như ấu thơ đầu trần chân đất băng qua cái nắng gay gắt mê mải theo cái vẫy đuôi con cá bảy màu trong suối nhỏ thơm mùi lúa, mùi lá tre ủ mưa...

Đất nước đằm thắm hơn trong những bài thơ mình học lúc dép đứt quai khép nép đến trường, từ ông Đỗ Trung Quân, ông Nguyễn Khoa Điềm, ông Nguyễn Duy... cho mình một đất nước hồn hậu, thanh tao, bình an và giản dị.

Những người mình yêu thương, các con của mình, gia đình của mình, những bạn bè mình thuở ấu dại, những bằng hữu của mình lúc bây giờ, những năm tháng đã đi qua hay những tháng ngày thênh thang sắp tới, đều ẩn chứa hình hài của đất nước.

Đất nước trường tồn vì những con người sinh sống truyền đời trong vùng lãnh thổ đó, đất nước sẽ không là đất nước nếu thiếu bóng dáng nhân dân.

Tôi đã yêu đất nước mình như thế!

Tưởng chừng cao siêu hay lớn lao, nhưng với mình, đất nước thân quen như mùi mồ hôi của má hay như sợi tóc bạc ngày càng dầy thêm của ba, trên tiếng bi bô của con trai nhỏ hoặc những nét chữ vụng về của con trai lớn, là khi những đứa cháu của mình vui cười, là khi ngồi uống trà với anh trai mình, hay đơn giản là một ly cà phê sáng.

Đất nước hiện hữu trong mỗi hơi thở, trong mỗi đoạn hội thoại, hay giản đơn hơn, tren mỗi gương mặt người, ở mỗi dáng đứng đi...

Mình không tin có ai lại không yêu đất nước của mình, đất nước là máu thịt từ lúc mẹ hoài thai, là cơn đau xé lòng của mẹ, là lời ru vỗ về, là phải quấy đúng sai gì cũng muốn quay lại ăn vạ bà ăn vạ chị...

Đất nước như mối tình đầu, run run một bàn tay nắm, cái nắm tay mấy mươi năm sau (hoặc đến cuối đời nghĩ lại) vẫn thấy mềm mại đến vô ngần.

Đất nước không của riêng ai, mỗi người chọn cho mình một quan điểm về đất nước, nhưng tựu trung có ai lại không muốn thấy đất nước cựa mình phát triển vững bền, có ai lại không muốn tự hào khi nhắc đến hai từ Việt Nam.

Ai cũng có quyền bày tỏ lòng yêu nước, nhưng dẫu có ra sao đi chăng nữa, phải gìn giữ một đất nước vẹn nguyên, một đất nước thảo thơm như ký ức của chính mình.

Đừng làm đau thêm đất nước, vào những lúc này!

© Ngô Nguyệt Hữu – blogradio.vn

Không chỉ riêng Ngô Nguyệt Hữu, cũng đã có không ít nhà thơ, nhà văn lấy cảm hứng sáng tác từ tình yêu đất nước. Và sau đây, BBT Blog radio xin gửi đến các thính giả một bài thơ rất quen thuộc mà trong chúng ta ai biết, ai cũng thuộc: bài thơ Đất nước – Nguyễn Khoa Điềm.


Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi

Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa...” mẹ thường hay kể

Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn

Đất Nước lớn lên khi dân mình biết tròng tre mà đánh giặc

Tóc mẹ thì bới sau đầu

Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn

Cái kèo, cái cột thành tên

Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng

Đất Nước có từ ngày đó...


Đất là nơi anh đến trường

Nước là nơi em tắm

Đất Nước là nơi ta hò hẹn

Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm

Đất là nơi “con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc”

Nước là nơi “con cá ngư ông móng nước biển khơi”

Thời gian đằng đẵng

Không gian mệnh mông

Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ

Đất là nơi Chim về

Nước là nơi Rồng ở

Lạc Long Quân và Âu Cơ

Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng

Những ai đã khuát

Những ai bây giờ

Yêu nhau và sinh con đẻ cái

Gánh vác phần người đi trước để lại

Dặn dò con cháu chuyện mai sau

Hằng năm ăn đâu làm đâu

Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ

Trong anh và em hôm nay

Đều có một phần Đất Nước

Khi hai đứa cầm tay

Đất Nước trong chúng mình hài hoà nồng thắm

Khi chúng ta cầm tay mọi người

Đất nước vẹn tròn, to lớn



Mai này con ta lớn lên

Con sẽ mang đất nước đi xa

Đến những tháng ngày mơ mộng

Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình

Phải biết gắn bó san sẻ

Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở

Làm nên Đất Nước muôn đời...



Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu

Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái

Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại

Chín mươi chín con voi góp mình dựng Đất tổ Hùng Vương

Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm

Người học trò nghèo giúp cho Đất Nước mình núi Bút, non Nghiên.

Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh

Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm

Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi

Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha

Ôi Đất Nước sau bốn ngàn năm đi đâu ta cũng thấy

Những cuộc đời đã hoá núi sông ta...




Em ơi em

Hãy nhìn rất xa

Vào bốn ngàn năm Đất Nước

Năm tháng nào cũng người người lớp lớp

Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta

Cần cù làm lụng

Khi có giặc người con trai ra trận

Người con gái trở về nuôi cái cùng con

Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh

Nhiều người đã trở thành anh hùng

Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhớ

Những em biết không

Có biết bao người con gái, con trai

Trong bốn ngàn lớp người giống ta lứa tuổi

Họ đã sống và chết

Giản dị và bình tâm

Không ai nhớ mặt đặt tên

Nhưng họ đã làm ra Đất Nước

Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng

Họ truyền lửa cho mỗi nhà từ hòn than qua con cúi

Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói

Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân

Họ đắp đập be bờ cho người sau trông cây hái trái

Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm

Có nội thù thì vùng lên đánh bại

Để Đất Nước này là Đất Nước Nhân dân

Đất Nước của Nhân dân, Đất Nước của ca dao thần thoại

Dạy anh biết “yêu em từ thuở trong nôi”

Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội

Biết trồng tre đợi ngày thành gậy

Đi trả thù mà không sợ dài lâu

Ôi những dòng sông bắt nước từ lâu

Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát

Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác

Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi

(Trích đoạn – Trường ca mặt đường khát vọng)

Giọng đọc: Lan Phương

Kịch bản: Đoàn Hòa

Bài hát phát tặng: Giai điệu Tổ quốc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top