Tình yêu rơi xuống trong ngày giông bão (Phần 1)
2021-09-21 01:22
Tác giả:
JangJang
blogradio.vn - Lúc đó, tôi vì mệt nên cũng không nói gì nhiều với anh, tôi chỉ nhớ cái bảng tên trên ngực áo anh “Bùi Hải Sơn”, anh căn dặn tôi nhớ tắm nước ấm và uống nước gừng đừng để cảm lạnh rồi đi mất.
***
Cứ ngỡ rằng tình yêu sẽ chưa vội đến, nhưng vào một ngày tuy trời không đẹp, con đường thì phủ đầy mưa trắng xóa, gió lốc khiến cây cối ngã nghiêng, anh xuất hiện như một vị anh hùng làm trái tim tôi lay động. Nếu ngày hôm ấy anh không xuất hiện, có lẽ tôi đã không biết trên đời này có một người ấm áp như thế để dành cho tôi.
Hôm ấy, trời bỗng đổ một cơn lớn bất chợt, tôi vội vã chạy thật nhanh để về chốt trực phụ mọi người giữ chốt. Mưa bão kèm gió lớn, nước chảy xiết trên đường còn gió thì thổi muốn lật tung những tấm mái bạc che chốt tạm. Mọi người chia nhau, người giữ chân chốt, người giữ mái chốt để chốt khỏi bị gió thổi bay. Mưa mỗi lúc mỗi lớn, cây cối trên đường bị gió quật ngã nghiêng, không còn một bóng ai trên đường. Các chị em phụ nữ thì cứ hai người giữ một chân chốt, còn các anh thanh niên khỏe mạnh giữ mỗi người một chân và mái che chốt để gió không thổi bay nóc.
“Không xong rồi, gió mạnh quá, mối cột dây mái sắp bung ra rồi”. Tiếng của đồng chí Nam vang lên.
“Quỳnh, em sang đây giữ giùm anh chân chốt này một lát, anh tới phụ Nam kéo dây mái che cột lại vào chốt”.
“Vâng, đồng chí Huy”. Tôi đáp rồi nhanh chóng chạy sang.
.jpg)
Gió cứ không ngừng thổi, nước mưa tạt mạnh vào mặt và người làm cả người tôi ướt sủng. Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh và run lên nhưng vẫn cố gắng ôm chặt lấy chân chốt. Một đợt gió lốc tới, cả chốt lắc qua lắc lại, những chai nước trên bàn rơi xuống đất cùng những chiếc ghế nhựa bị nước trên đường đổ xuống cuốn đi, tôi la lên:
“Anh Huy ơi, nước cuốn ghế đi kìa, mau... chặn lại”. Nhưng hai từ “chặn lại” chưa kịp ra khỏi miệng thì tôi đã trông thấy một người mặt đồng phục vàng cam chạy lao đến giữa dòng nước. Đó là lần đầu tiên tôi trông thấy anh.
Anh chạy theo dòng nước kéo những chiếc ghế lại rồi nhanh chóng chạy lại chốt bỏ ghế lên trên bàn, rồi anh nhìn thấy tôi đang cố gắng ôm chặt chân chốt, anh chạy ngay đến rồi bảo:
“Để anh giữ giúp cho, em sang phụ mọi người đi”
“Cảm ơn anh”. Tôi đáp rồi lại di chuyển nhanh đi giúp mọi người.
“Không ổn rồi, kiểu này chắc bạc che bị rách mất, phải hạ chốt thấp xuống để gió đỡ tốc mái che”. Đồng chí Nam lại hô lên.
“Đồng chí ơi, anh sang giữ chân chốt này, để tôi hạ chốt cho”. Anh gọi đồng chí Huy đang đứng chỗ đồng chí Nam.
Đồng chí Huy nhanh chóng chạy lại giữ chân, anh lao tới chỗ các chị em hạ chân chốt trước, rồi tiếp tục hạ thấp các chân chốt còn lại, động tác anh làm rất nhanh và gọn, chỉ mấy phút chốt được hạ thấp xuống nên cũng đỡ bị gió làm lắc lư hơn.
Mưa bão và gió lớn khoảng nửa giờ thì bắt đầu tạnh, gió không còn thổi mạnh và hạt mưa cũng thưa dần. Mọi người đều mệt nhoài, ngồi vật xuống tại chỗ, bây giờ người ai cũng ướt sũng như nhau cả. Tôi cởi bỏ lớp áo bảo hộ màu xanh bên ngoài, quần áo bên trong cũng không còn chỗ nào khô, tôi lấy ghế ngồi dựa vào bàn rồi thở mạnh một hơi.
“Quỳnh còn chịu nổi không em, mặt em tái xanh rồi kìa”. Đồng chí Huy là trưởng chốt nhìn thấy tôi đang lạnh run lo lắng hỏi thăm.
“Em ổn, khi nãy thấy trời mưa em lo chạy nhanh về chốt nên em hơi mệt thôi, nghỉ chút là em khỏe liền”. Giọng tôi run run trả lời.

“Nhà em ở đâu, anh đưa em về”. Tiếng của anh bất ngờ vang lên làm tôi giật mình, tôi quay đầu lại nhìn, anh đang phụ giúp mọi người sắp xếp lại chốt vừa hỏi.
“Dạ, em ở khu tập thể với cách bạn tình nguyện viên, cũng gần đây thôi anh, một chút nữa sẽ có xe đến đón tụi em về”. Vì lạnh nên giọng tôi nghe có chút đứt quãng, tôi co người lại trên ghế.
“Để anh đưa về cho nhanh, chứ ngồi lâu nước ngấm vào người lại cảm lạnh”.
“Quỳnh với mấy chị em gái về trước nghỉ ngơi đi, ở đây để tụi anh lo được rồi”. Anh Huy thúc giục mấy chị em, chúng tôi ai cũng lạnh nên cũng không ngần ngại nhanh chóng thu dọn đồ rồi về.
Xe mà anh nói là xe bán tải chuyên dụng để chở xe máy của cảnh sát giao thông, chỉ có hai chỗ ngồi phía trước, các chị thấy tôi mệt nên nhường tôi ngồi trước, còn các chị ngồi sau thùng xe.
“Khu tập thể của mấy chị em ở đâu?”. Anh lên tiếng hỏi.
“Dạ, anh đi thẳng tới ngã tư phía trước rồi rẽ phải khoảng 500 mét là tới”. Tôi đáp.
“Rồi, mấy chị em bám chắc nhé, anh chạy đó, có gì thì la lên nha”. Anh nghiêng đầu ra khỏi cửa xe, nói vọng về phía sau. Tôi bỗng nhiên bật cười.
“Em cười gì đó?”. Anh nhìn sang tôi hỏi.
“Tụi em lớn cả rồi mà anh căn dặn ngồi xe như trẻ con thế!”. Tôi vui vẻ trả lời.
“À, anh sợ mấy chị em ngồi không quen thôi”. Anh cũng bật cười rồi lái xe đi.
“Em có lạnh lắm không, đây có áo khoác của anh nè, nếu em không chê thì đắp đỡ lên người nhé”. Anh lôi một chiếc áo khoác từ sau ghế ra đưa tôi.
“Không sao đâu anh ạ, người em ướt lắm, làm ướt áo anh mất”
“Ướt thì về giặt rồi phơi, có sao đâu, anh thấy mặt em xanh lắm, trùm vào đi để không cảm lạnh”
Từ chối hoài cũng ngại, tôi gật đầu cảm ơn anh rồi lấy áo đắp lên người.
10 phút sau xe tới khu tập thể, mọi người xuống xe và chào tạm biệt anh. Lúc đó, tôi vì mệt nên cũng không nói gì nhiều với anh, tôi chỉ nhớ cái bảng tên trên ngực áo anh “Bùi Hải Sơn”, anh căn dặn tôi nhớ tắm nước ấm và uống nước gừng đừng để cảm lạnh rồi đi mất.
.jpg)
Một tuần sau, trong lúc tôi đang đi phân phát rau cho dân trong khu phong tỏa thì gặp một tình huống bất ngờ, một bác lớn tuổi trong khu phong tỏa lên cơn co giật liên tục, tôi gấp rút gọi cho bên cấp cứu điều xe xuống nhưng bên cấp cứu báo xe đang không đủ, phải đợi một lát. Tình hình rất nguy cấp, tôi chạy đến chốt gần nhất tìm kiếm hỗ trợ và trùng hợp lúc đó, anh đi ngang qua trông thấy tôi cùng mọi người đang tìm xe thì nhanh chóng tấp xe vào giúp đỡ. Anh chạy theo hướng dẫn của tôi đến khu phong tỏa, đưa bệnh nhân lên xe và đến bệnh viên gần nhất. Vì người nhà không thể theo nên tôi theo xe để hỗ trợ bệnh nhân. Sau khi nhận được kết quả bệnh nhân đã được an toàn, tôi và anh cùng thở phào nhẹ nhõm. Tôi bàn giao bệnh nhân lại cho bệnh viện, rồi anh đề nghị đưa tôi về.
“Chúng ta đúng là có duyên nhỉ, hai lần em gặp tình huống khó khăn đều trùng hợp được anh giúp đỡ”. Tôi lên tiếng nói.
Anh quay sang nhìn tôi ngạc nhiên, “Em và anh từng gặp nhau rồi sao?”. Anh chưa nhận ra tôi bởi vì tôi đang mặc đồ bảo hộ trùm kín người.
“Lần trước chốt trực bị mưa bão, anh đã giúp chúng em giữ chốt, còn đưa em và mấy chị em về khu tập thể đó”
“À, anh nhớ ra rồi”, anh nhận ra tôi liền cười vui vẻ, “Hôm đó ai cũng bịt kín mặt, kèm trời tối nên anh không thấy rõ, đúng là có duyên nhỉ”.
“Mà em… em tên là gì?”. Anh gãi đầu ngại ngùng, ngập ngừng hỏi tên tôi.
“Dạ, em tên Quỳnh, còn anh tên Bùi Hải Sơn phải không?”
“Ơ, sao em tiết tên của anh?”, anh nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Thì chẳng phải trên áo anh có gắn cái bảng tên của anh kìa”, tôi bật cười thành tiếng chỉ vào bảng tên bên ngực trái.
Anh nhìn xuống áo mình theo hướng tay tôi chỉ rồi lại gãi đầu, “À, anh quên”.
“Anh là cảnh sát giao thông thuộc khu vực này sao?”
“Không phải, anh làm việc ở ngoài Bắc nhưng đợt rồi cơ quan kêu gọi tự nguyện vào miền Nam tham gia chống dịch nên anh đăng kí vào đây công tác. Anh mới vào Sài Gòn được 2 tuần thôi”.
.jpg)
Tôi nhìn anh, tự nhiên có một cảm giác ngưỡng mộ nảy sinh trong lòng, tôi cũng là một tình nguyện viên tự nguyện tham gia chống dịch, nhưng tôi vốn dĩ là người Sài Gòn, dù sao cũng đã thân thuộc với môi trường sống ở đây, vậy mà những ngày đầu xa nhà vào khu tập thể, tôi còn cảm thấy nhớ nhà, huống chi anh phải đi một quãng đường xa như thế.
“Chắc là anh nhớ gia đình mình lắm nhỉ?”.
“Mấy ngày đầu thì có nhớ nhưng bây giờ cũng đã quen rồi em, thi thoảng buổi tối anh vẫn gọi điện thoại về cho gia đình”.
“Anh đã có gia đình nhỏ chưa?”.
“Vẫn độc thân vui tính em ạ, còn em thì sao?”
“Cũng vậy anh ạ, vẫn chưa có anh nào theo”. Tôi cười, cả hai anh em cứ vậy trò chuyện vui vẻ đến khi về chốt.
Vì có công việc đột xuất nên khi vừa đưa tôi về tới là anh đi ngay, trước khi rời đi, anh đưa cho tôi một tờ giấy có số điện thoại của anh, rồi bảo “Sau này cần xe gấp hay có tình huống bất ngờ hãy gọi anh qua số này, anh sẽ hỗ trợ”.
“Vâng”, tôi chỉ kịp đáp một tiếng rồi anh chạy mất.
Tối hôm đó khi nằm trên giường, tôi cầm tờ giấy có số điện thoại của anh mà nhìn suốt 15 phút đồng hồ, lâu lâu lại cười mỉm, các chị em xung quanh trêu tôi đang tương tư anh nào mà cười suốt thế. Tôi không nói gì, cứ cười vui vẻ suốt buổi tối. Người ta nói, nếu khi bạn nghĩ về một người mà tự nhiên cảm thấy vui vẻ đồng nghĩa với việc, bạn đã bước vào tình yêu rồi đấy. Tôi lúc đầu không tin đâu, tôi cho rằng tôi chỉ ngưỡng mộ tấm lòng nghĩa hiệp và vì dân phục vụ của anh, nhưng có nào ngờ, sau này tôi mới nhận ra rằng, tôi đã bị anh cướp mất trái tim từ những lần đầu gặp gỡ. Nếu như biết rằng, anh chính là tình yêu ông trời dành cho tôi thì tôi đã không để lỡ nhiều cơ hội như thế.
(Còn tiếp…)
© JangJang - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 717: Anh không phải người duy nhất cần em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.










