Từ bao giờ ta chẳng còn khóc khi một người rời đi
2021-08-19 01:30
Tác giả:
Mèo Con Yêu Văn
blogradio.vn - Thật đúng khi người ta từng nói, thanh xuân là những cơn mưa rào. Mưa rào, hay chăng là giọt nước mắt thoáng đọng trên khóe mi tuổi ấu thơ, điều mà khi lớn lên, thật khó để ta tìm lại.
***
Tôi vẫn nhớ dòng nước mắt cứ tuôn ra trên hai cái má phúng phính, xinh xinh của con bé Đình khi tôi trở về thành phố. Hôm tiễn tôi ra bến xe, nó mếu máo bảo nó ghét những chuyến xe lắm, chuyến xe chỉ mang người mình thương rời xa mình mà thôi. Rồi nó ôm chầm lấy tôi, bịn rịn dúi vào tay tôi cái ảnh đen trắng được chụp từ chiếc máy mà nó tích góp từ tiền ống heo, nói rằng hè năm sau chị nhất định phải về chơi với em đó. Nhưng đâu phải chỉ có mình nó khóc, tôi cũng thấy lòng mình đang thổn thức với biết bao kỉ niệm vui buồn của hai đứa.
Suốt hai tháng trời, nó với tôi bày ra bao nhiêu trò chơi mà đến bây giờ tôi vẫn không nhớ hết được, chỉ nhớ rằng những ngày hè đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Cái ảnh đen trắng ấy, tôi vẫn giữ thật kỹ trong ngăn bàn. Lắm lúc thèm được tựa vào vùng kí ức xưa để ủi an tâm hồn những ngày bợt bạt, tôi lại lấy tấm ảnh đen trắng đó ra, ngắm nhìn lại chút sắc màu của tuổi thơ.
Đôi mắt đỏ hoe của Ly vẫn ở mãi trong tâm trí tôi. Ly với tôi học chung lớp học thêm cả năm 11 lẫn 12, nhưng chỉ đến khi lên 12 tôi mới có dịp nói chuyện với nó khi hai đứa tôi ngồi chung một bàn.
Tôi đã không nghĩ mình sẽ thân với Ly cho đến khi nó thủ thỉ bảo tôi chỉ giúp nó mấy bài Hóa để thi học kì, tôi với nó mới bắt đầu nhắn tin nhiều hơn. Ngờ đâu, môn Hóa lại là sợi dây vô hình liên kết chúng tôi, khiến tôi và Ly ngày một hiểu nhau.
Cuối năm học ấy, Ly đưa tôi một bức thư kèm gói bánh, bảo tôi hãy cùng nó ôn thi Đại học thật tốt trong hai tháng cuối này nhé. Thế nhưng, tôi không chọn thi Anh Văn nữa, tôi đã chẳng thể cùng Ly đi hết chặng đường cuối cùng của tuổi học trò. Ly nhìn tôi rưng rưng, đôi mắt ngân ngấn nước. Tôi đưa nó quyển sách làm quà chia tay cùng lá thư hồi âm, bối rối quay mặt đi, cố kìm lại giọt nước mắt sắp rơi...
Tôi cũng không quên được những năm tháng đó, bao nhiêu giọt nước mắt của tôi đã hòa cùng cơn mưa mùa hạ trong ngày lễ ra trường. Tôi xao xuyến nhớ về những lần giận hờn vu vơ với bạn thân, những lần cãi nhau chí chóe cùng thằng bạn cùng bàn, để rồi hôm sau vẫn trên môi mỗi đứa là nụ cười hồn nhiên.
Tôi chỉ ước có thể chậm lại một phút, một giây để tôi được nghe lời giảng thân thuộc của thầy cô, để được những đứa bạn cười hiền từ động viên khi thành công và an ủi khi vấp ngã, để có thêm thời gian mà cảm nhận những yêu thương dưới mái trường này.
Thế rồi, tôi chợt nghĩ, mai này, trên chặng đường đời lắm chông gai, liệu còn ai sẵn sàng sẻ chia với tôi những niềm vui, nỗi buồn, liệu còn ai quan tâm tôi làm việc tốt hay không tốt, và liệu có còn ai dành cho tôi một tấm chân tình như những người thầy, người cô, người bạn đã dành cho tôi nữa hay không.
Thời gian trôi nhanh, mang thanh xuân ấy lọt qua kẽ tay. Giờ đây, tôi cũng chẳng nhớ mình đã trải qua bao nhiêu lần tạm biệt bạn học vì đổi môn, tạm biệt đồng nghiệp khi chuyển sang công ty mới, tóm lại là đã trải qua bao nhiêu lần phải nói lời chia tay, mình đã buồn vui như thế nào. Tôi chỉ nhớ rằng, chẳng còn ai khóc nữa.
Những gì mọi người dành cho nhau là những cái bắt tay, những lời chào, thân thiết hơn là một cái ôm. Đã từ bao giờ, đôi mắt của ta ráo hoảnh khi một người rời đi? Là do khi ta trưởng thành, cảm xúc trong lòng tự nhiên không còn mãnh liệt nữa, hay do ta đã trải qua quá nhiều cuộc chia ly như thế nên tâm hồn ta chai sạn đi mất rồi.
Thật đúng khi người ta từng nói, thanh xuân là những cơn mưa rào. Mưa rào, hay chăng là giọt nước mắt thoáng đọng trên khóe mi tuổi ấu thơ, điều mà khi lớn lên, thật khó để ta tìm lại.
© LYNN - blogradio.vn
Xem thêm: Sẽ có người thay anh che chở cho em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.