Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chiếc gối thêu màu xanh

2022-02-19 01:20

Tác giả: Mèo Con Yêu Văn


blogradio.vn - Tôi một tay nắm lấy tay chị Phương, một tay siết chặt cái gối màu xanh rêu vào lòng. Rồi tôi nghiêng một bên đầu tựa vào mặt gối, tựa vào cái miệng cười được may từ những sợi chỉ đen chồng lên nhau, tựa vào hai cái khuy bé xíu đính ngay phía trên để tạo hai con mắt với cục bông đỏ ửng ở giữa giả làm cái mũi.

***

Những ngày còn học Tiểu học, tôi thích may vá lắm. Tôi thường hay lấy những bộ quần áo cũ của tôi hồi còn bé, cắt ra để tự may vài món đơn giản làm đồ chơi.

Lên mười tuổi, tôi xin được mẹ cho đi học may ở một lớp học gần nhà, chỉ cách nhà tôi tầm mười phút đi bộ. Ngôi trường nép mình trong một con ngõ nhỏ, phía trước là giàn hoa giấy màu hồng xinh xinh. Đón tôi là một người chị dịu dàng với mái tóc dài đen nhánh và nụ cười nở trên môi. Thấy tôi rụt rè nấp sau lưng mẹ, chị nắm lấy bàn tay tôi.

- Em là học sinh mới đúng không? Đừng sợ, cô giáo hiền và tận tâm lắm! Để chị dắt em vào gặp cô, gặp bạn nhé.

Nắm tay chị, lại được chị dịu dàng động viên, tôi đỡ sợ hơn rất nhiều. Sau buổi đầu, tôi mới biết chị là trợ giảng của cô. Mỗi khi có ai chưa hiểu bài, chị đều tận tình hướng dẫn lại. Bao giờ khi chúng tôi vào lớp, chị đều đón chúng tôi bằng nụ cười niềm nở và những lời hỏi thăm. Vì vậy mà bọn con nít chúng tôi quý chị lắm. Tuy nhiên, dường như chẳng ai biết tên chị cả. Chúng tôi chỉ quen gọi là “chị”. Nhiều lúc, tôi rất muốn hỏi chị tên gì, nhưng lại ngại ngùng, nên thôi.

Thấm thoắt một tháng trôi qua, tôi đã làm quen được với bạn mới. Nhờ sự giúp đỡ tận tình của cô giáo, của bạn bè, thêm một chút năng khiếu của bản thân, tôi đã biết may chiếc túi có quai để đựng sách vở, biết may chiếc bóp viết có dây kéo để mang đi học. 

em_72

Lắm lúc, tôi còn có dịp ngẩng mặt tự hào vì sản phẩm của mình được chấm điểm cao nhất lớp. Nhưng đến khi học may gối, tôi lại tỏ ra bối rối. Tôi học mãi vẫn chẳng thể canh vải sao cho khi nhét gòn vào nó không bị lệch, bị bung chỉ. Mỗi lần học may gối, tôi đều chẳng biết phải làm sao dù cô giáo đã hướng dẫn kĩ càng. Có khi, tôi còn òa lên khóc nức nở khi thấy những đường chỉ mình đã cố gắng thắt nút thật chặt cứ liên tục đứt ra. Thấy tôi loay hoay mãi, mặt buồn xo, cô giáo bèn gọi chị kèm thêm cho tôi.

- An đừng lo, chị Phương sẽ giúp An nhé. 

Chị dịu dàng vuốt tóc tôi. Đến bây giờ tôi mới biết, tên của chị là Phương. Kể từ đó, chị Phương là người cô thứ hai của tôi. Trong mắt tôi khi ấy, chị Phương không chỉ là một người cô, mà còn như là một người chị thân thiết nữa. 

Chị luôn ân cần chỉ tôi làm sao để canh vải, làm sao để khâu lại chỗ nhét bông gòn cho thật khéo. Thậm chí, chị còn cầm tay tôi đi từng mũi khâu nào khó.Từ ngày có chị giúp đỡ, tôi đã không còn chán ghét việc may gối như hồi trước. Tôi vẫn nhớ như in những buổi tối ấy, dù bận rộn với bài vở đến cỡ nào, tôi cũng cố gắng lấy vải ra mà vá vá, may may. 

Thế nhưng, tôi học mãi vẫn chẳng giỏi. Chiếc gối của tôi chỉ cần đè nhẹ lên là bông gòn xịt cả ra ngoài, đường chỉ thì bị lộ. Nhìn cái gối của mình vẫn còn là một mớ bông gòn ngổn ngang, tôi muốn khóc quá. Hạn nộp sản phẩm lại đến gần như khiến nỗi lo của tôi ngày một dâng trào. 

 

em_89

Xưa giờ, sản phẩm của tôi luôn đứng trong top 3 lớp, nếu bây giờ tụt xuống hạn chót, tôi xấu hổ chết mất. Thấy mắt tôi ngân ngấn nước, khuôn mặt tái đi vì lo, chị Phương đến bên cạnh an ủi, động viên.

- An cố gắng lên, chị tin An sẽ làm được! An đừng bỏ cuộc nhé.

Đến gần ngày nộp sản phẩm, cô giáo thấy tình hình có vẻ không ổn, bèn hỏi chị Phương.

- Em nghĩ bé An sẽ đạt được kết quả tốt không?

- Em tin An làm được ạ.

 Tôi nghe được lời nói quả quyết của chị Phương mà tôi thương chị lắm. Giờ đây, tôi không còn sợ đứng chót lớp nữa, mà tôi sợ chị Phương sẽ buồn. Và rồi, ngày báo kết quả cũng đến, tôi chẳng được như kì vọng. Sản phẩm của tôi chỉ đạt mức trung bình. Cầm chiếc gối của mình trên tay, tôi lén chui vào một góc lớp, rơm rớm nước mắt. 

Liệu chị Phương có thất vọng về tôi không? Giờ đây, chị còn dành cho tôi nụ cười tươi như trước, hay thay vào đó là ánh mắt có phần ái ngại và trách móc? Và có khi nào, chị sẽ giận tôi, không chơi với tôi nữa? Không, tôi không muốn tình bạn giữa chị và tôi sẽ chấm dứt. Phải chi tôi cố gắng hơn, tôi thông minh hơn thì kết quả đã không tệ như thế này.

- An đúng không em? Chị tìm em nãy giờ, sao em ngồi đây, ra ngồi với các bạn nè. Hôm nay buổi cuối rồi, cả lớp đang liên hoan đó.

Một giọng nói trong trẻo bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Ngước lên, tôi bỡ ngỡ nhận ra đó là chị Phương. Nhưng, không là ánh mắt trách móc hay ái ngại như tôi đã lo sợ, trên môi chị Phương vẫn là nụ cười thật tươi. Thấy tôi im lặng, đôi bàn tay bấu chặt vào cái gối với đôi mắt đỏ hoe, dường như chị Phương hiểu ra tôi đang nghĩ gì.

- Chị không giận An đâu, An ra đây chơi với chị, với các bạn nhé.

em_47

Chị Phương dẫn tôi ra với lớp. Hôm ấy, chúng tôi cùng nhau trải qua những trò chơi thật vui, khiến nỗi buồn trong tôi cũng sớm vơi đi. Vì là buổi học cuối cùng, cô giáo còn đãi chúng tôi mỗi người một ly kem dâu ngọt ngào, khiến mắt đứa nào cũng sáng lên và tràn ngập niềm vui.

Đến lúc ra về, tôi chạy lại nắm tay chị Phương, thút thít nói.

- Chị Phương đừng buồn An nhé. An may xấu không phải lỗi của chị Phương đâu. Hồi đó An không thích may gối, lại còn may tệ, nhưng chị Phương luôn tận tình chỉ cho An. Nhờ chị Phương mà An không ghét may gối như ban đầu nữa. An biết cái gối này xấu lắm, nhưng An thấy nó đã tốt hơn hồi trước rồi nè! An vui vì mình làm được như vậy, dù nó không xinh xắn. An cảm ơn chị Phương.

Chị Phương ôm chầm lấy tôi vào lòng. Chị vuốt tóc tôi.

- Đối với chị, kết quả không quan trọng bằng việc mình đã học được gì. Thấy em luôn học hỏi, luôn tìm cách để sửa lại những chỗ sai của mình, chị hạnh phúc lắm. Sự cố gắng của em những ngày qua là món quà lớn nhất với chị rồi, nên em đừng buồn, đừng sợ chị sẽ giận em vì em không được điểm tốt nhé! Chừng nào em lười thì chị mới “cạch mặt” em đó. Chị Phương lém lỉnh nháy mắt với tôi.

em_90

Tôi một tay nắm lấy tay chị Phương, một tay siết chặt cái gối màu xanh rêu vào lòng. Rồi tôi nghiêng một bên đầu tựa vào mặt gối, tựa vào cái miệng cười được may từ những sợi chỉ đen chồng lên nhau, tựa vào hai cái khuy bé xíu đính ngay phía trên để tạo hai con mắt với cục bông đỏ ửng ở giữa giả làm cái mũi. 

Tôi cứ nghĩ mình thêm cái mặt cười như thế thì cô sẽ cho điểm cao hơn, tôi có biết đâu cái mặt đó lại trông mắc cười đáng sợ. Nhưng không sao, tôi quý cái gối lắm. Vì cái gối là kỉ niệm giữa chị Phương và tôi, vì cái gối là nỗ lực của tôi. Cái gối tuy xấu trong tiêu chuẩn của một cái gối, nhưng nó đẹp trong tuổi thơ tôi.

© LYNN - blogradio.vn

Xem thêm: Hẹn một mai trái tim cùng nhau bước qua giông bão | Radio Tâm Sự

Mèo Con Yêu Văn

Mong là những dòng tâm sự của mình sẽ mang lại cho các bạn một chút bình yên ^^

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top