Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những ký ức đẹp gắn liền cùng một chiếc bàn đôi

2021-07-15 01:20

Tác giả: Mèo Con Yêu Văn


blogradio.vn - Chiếc máy bay cất cánh. Bên khung cửa sổ, những dãy nhà san sát vụt qua, những ánh đèn đường bợt bạt hắt vào mắt một gam màu buồn. Tất cả cứ thế dần dần rời xa. Chiếc bàn đôi thân thuộc thuở nào luôn có hai đứa trẻ cùng nhau chuyện trò, cũng dần tan biến theo từng đám mây, chỉ có hình ảnh của An là vẫn đọng mãi trong ký ức tôi.

***

“Năm sau Liên ngồi cạnh An nữa nhé”.

An lém lỉnh nháy mắt với tôi trong ngày bế giảng.

Tôi vẫn chẳng thể quên được ngày đầu tiên gặp An. Đó là một buổi sáng mùa thu của những năm đầu cấp Ba, khi tôi bước từng bước chân rụt rè qua cửa lớp. Trường mới, bạn mới, tất cả sao mà xa lạ quá. Tôi sợ sệt thu người lại, đôi mắt chỉ dám đăm đăm nhìn xuống từng bước chân nặng nề đang cố gắng nhấc lên. 

“Ê! Ngồi đây với mình đi, còn chỗ trống nè”.

Tôi giật mình quay sang khi nghe tiếng gọi giật từ bên phải vọng qua. Một cậu bạn đang ngồi ở chiếc bàn nâu cũ kĩ cạnh bên cửa sổ, mặt bàn nhuộm vàng những tia nắng ban mai. Cậu bạn có dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen hơi bù xù với đôi mắt toát ra vẻ lanh lợi và đáng mến. Người bạn mới nhoẻn miệng cười với tôi, vỗ nhẹ lên mặt bàn phía chỗ ngồi còn trống bên cạnh cậu.  

Đang trong tâm trạng hồi hộp và lo lắng, bỗng dưng được một người xa lạ vui vẻ mời mình ngồi chung, tôi mừng ơi là mừng, liền lót tót ôm cặp lại ngồi cạnh An. Có lẽ vì thấy tôi vẫn còn ngại ngùng, An vui vẻ bắt chuyện.

“Chào bạn, mình là An, bạn tên gì?”.

“Mình tên Liên”.

“Giờ An với Liên là bạn cùng bàn nhé”.

Vậy là những năm cấp Ba của tôi gắn liền với An. 

“Ê! Nói chuyện xíu đi, chán quá”.

An vui vẻ gọi tôi.

“Nhưng cô đang giảng mà?”.

“Lo gì, mấy bài này dễ lắm, tới lúc kiểm tra tao làm một phát là xong, tao sẽ cho mày “tham khảo” bài làm của tao”.

ban_than

Những cuộc trò chuyện phiếm giữa An và tôi cứ thế mà bắt đầu. Ban đầu, tôi cứ nghĩ An là một cậu bé ngây thơ, trong sáng, không ngờ cậu cũng “nghịch ngầm” ra phết. Nhưng nhờ đó mà bàn của hai đứa tôi chẳng bao giờ vắng đi tiếng cười. Mặc dù việc nói chuyện riêng trong giờ học là sai trái vô cùng, nhưng đối với tôi, nếu không có những câu chuyện ấy thì sẽ buồn chán lắm.

Lâu lâu, An còn cố tình chọc tôi nữa. Có lần, An bị cô phạt vì nói chuyện riêng trong giờ học, đến khi nào bắt được một bạn khác đang nói chuyện thì mới được ngồi. Thấy An đứng hoài tội nghiệp quá, tôi bèn len lén bảo An.

“Ê mày bắt tao đi. Tao đứng phụ mày cho”.

“Thôi, bạn bè ai làm vậy”.

“Không sao đâu, mình là bạn mà”.

“Thôi, tao đứng được rồi”.

“Mày thật là tốt”.

Tôi cảm động khen An một cách trìu mến.

“Cô ơi, bạn Liên nói chuyện nè cô”.

“Rồi, Liên đứng nha, em ngồi xuống đi!”.

“Ở đấy mà tin người! Đứng vui vẻ nghen”.

An khoái chí thủ thỉ vào tai tôi. 

“A ha. Vậy là tình bạn của tụi mình không bằng mấy phút đứng phạt. Không có cô là mày biết tay tao à”.

Tôi nói thầm trong bụng với ánh mắt như lửa đốt liếc nhìn An, trong khi nó thì đang bụm miệng cười giễu tôi.

Thích phá tôi là vậy, nhưng khi tôi không biết làm bài, An đều tận tình hướng dẫn, mặc dù cậu vẫn cố tình nói cái giọng “khinh người” để chọc tôi tức lên cơ!

“Sao? Mày bí rồi hả?”

An khinh khỉnh hỏi tôi khi thấy tôi nghĩ hoài không ra bài tập Toán.

“Ờ, bài này khó quá”.

“Ngốc thế”.

“Kệ tao, từ từ tao nghĩ cũng ra”.

“Thôi đưa đây tao chỉ cho”.

“Ê, giúp tao câu này với, An ơi, hôm nay đề khó quá”.

“Hừ, đây nè”.

ban-than

Và tuổi học trò của tôi dập dìu trôi qua như thế. Là những ngày huyên thuyên về những câu chuyện bé tí ti, là chung nhau từng đoạn Văn, bài Toán, là mỗi ngày đến lớp đều cùng nhau chia sẻ những nỗi buồn, niềm vui. 

“Nè An, tao với mày viết tên lên bàn để “đánh dấu” tụi mình từng ngồi đây không?” 

Tôi hí hửng rủ An khi đang cầm cây viết trên tay.

“Thôi, phá hoại của công quá nha”.

“Viết nhỏ xíu à, ở góc này nè, không ai để ý đâu. Tao viết tên “Liên” rồi, mày viết tiếp tên “An” đi.

An phì cười rồi cầm lấy cây viết tôi đưa, hí húi viết chữ “An” bên cạnh. Tôi mỉm cười theo An, cố siết chặt tấm giấy báo đã duyệt hồ sơ du học trong lòng bàn tay, giấu đi những giọt nước mắt đang chực tuôn trào.

neu-duoc-chon-lua-ban-than_(1)

Tôi biết được hồ sơ du học của mình đã được duyệt gần một tuần nay. Tôi chẳng thể đồng hành cùng An hết ba năm cấp Ba như cậu từng hẹn nữa. Năm sau, năm học cuối cấp, chỉ còn mình An ngồi lại ở chiếc bàn đôi cũ kĩ ấy mà thôi. Tôi không báo An. Tôi không muốn cả hai đứa tôi đều sẽ bật khóc. Có lẽ, tôi muốn lưu giữ mãi hình ảnh cậu bé chẳng khi nào bi quan, buồn bã, về một An luôn vô tư và hồn nhiên trong ngăn kéo tuổi học trò của tôi.

Chiếc máy bay cất cánh. Bên khung cửa sổ, những dãy nhà san sát vụt qua, những ánh đèn đường bợt bạt hắt vào mắt một gam màu buồn. Tất cả cứ thế dần dần rời xa. Chiếc bàn đôi thân thuộc thuở nào luôn có hai đứa trẻ cùng nhau chuyện trò, cũng dần tan biến theo từng đám mây, chỉ có hình ảnh của An là vẫn đọng mãi trong ký ức tôi.

©  LYNN - blogradio.vn

Xem thêm: Bỏ lại thanh xuân

Mèo Con Yêu Văn

Mong là những dòng tâm sự của mình sẽ mang lại cho các bạn một chút bình yên ^^

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top