Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu rơi xuống trong ngày giông bão (Phần 3)

2021-09-22 01:25

Tác giả: JangJang


blogradio.vn - Có lẽ tôi hiểu cảm giác của anh, một người con phải xa gia đình, xa quê vì dân mà phục vụ, ở nơi đất khách quê người này, tìm được một người yêu thương thì hạnh phúc nào bằng.

***

Lại một tuần nữa trôi qua, tình hình dịch bệnh của thành phố vẫn còn trong tình trạng vô cùng phức tạp và căng thẳng, đội chúng tôi đã có những anh chị em bị phơi nhiễm trong quá trình làm việc, bây giờ mọi người ai cũng vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng để tiếp tục chiến đấu vì một Sài Gòn khỏe mạnh.

Reng… Tiếng điện thoại vang lên, tôi vẫn còn nằm trên giường vì đêm qua làm việc đến khuya. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, là anh gọi đến.

“Alo Quỳnh, dậy chưa em? Đêm qua về trễ lắm hả, nay có mệt không?”, giọng anh ấm áp như nắng đầu ngày, tôi mỉm cười hạnh phúc.

“Hơi mệt chút thôi anh, không sao cả. Hôm nay anh trực ở khu nào?”. Vì mới ngủ dậy nên giọng tôi có chút khàn.

“Sáng nay anh được nghỉ, chiều nay anh mới vào ca. Còn em thì sao?”

“Đêm qua đội em về khuya nên sáng nay cũng được nghỉ, sau bữa trưa tụi em sẽ đi phát rau cho bà con”.

“Giữ gìn sức khỏe nhé em, anh nghe giọng em mệt lắm đấy. Nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy làm tiếp”. Tôi cảm nhận được anh đang lo lắng cho tôi.

“Em không sao mà, tại em mới ngủ dậy nên giọng có chút khàn thôi”.

“Để anh mua gì ngon ngon mang sang cho em nhé, phải bồi bổ thì mới có sức chống dịch được, anh là con trai mà còn mệt huống chi em là thân con gái”

“Cảm ơn anh nhé!”, tôi cười qua điện thoại.

“Em dậy đánh răng rửa mặt đi, 10 phút nữa anh đến”.

“Vâng”, tôi đáp rồi nhanh chóng xuống giường làm vệ sinh cá nhân.

Trong mùa dịch phải hạn chế tiếp xúc gần nên khi anh đến cả hai cũng chỉ có thể đứng cách xa và đeo khẩu trang khi giao tiếp. Ở dưới khu tập thể của tôi có một khoảng sân khá rộng để dành cho tập thể dục hoặc tản bộ, tôi rủ anh vừa đi bộ vừa tản gẫu một lúc. Đi được một vòng, anh nhìn thấy chiếc ghế đá dưới gốc cây liền bảo tôi đến ngồi nghỉ cho khỏe. Cả hai cùng ngồi xuống, tôi lén quay sang nhìn anh nhưng vô tình anh cũng quay sang nhìn tôi, thế là cả hai ngại ngùng quay mặt đi.

“Quỳnh này, em đã từng yêu ai chưa?”, anh hỏi

“Dạ, em chưa từng yêu ai, ngày xưa lúc đi học thì cũng có chọc ghẹo nhau, nhưng nếu nói yêu thì em chưa biết yêu là gì?”, cũng may là tôi đeo khẩu trang nên có thể che đi khuôn mặt xấu hổ đang đỏ lên của mình.

“Em nói thật sao?”, giọng anh có vẻ vẫn chưa tin lời tôi nói.

“Em nói thật đó, lúc trước thì em lo học rồi đến khi học xong em lại tập trung đi làm nên vẫn chưa yêu ai anh ạ, cũng có vài anh muốn làm quen nhưng em cảm thấy không hợp nên vẫn chưa yêu ai”.

Nói về chuyện yêu đương quả thật tôi chưa từng có mối tình vắt vai nào, ngày bé lo học nên tôi nghĩ yêu đương sớm không tốt, còn lớn lên đi làm lại nhìn thấy bạn bè cứ yêu rồi chia tay, hoặc là gặp những anh chàng theo đuổi kiểu nửa vời nên dần tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi cho rằng, không cần vội tìm kiếm tình yêu vì chỉ cần gặp đúng người thì có muộn một chút cũng không sao.

“Quỳnh nè, anh có lời này muốn nói với em lâu rồi nhưng anh ngại, bởi vì anh không phải người ở đây, sau khi xong nhiệm vụ anh sẽ trở về nên anh mãi không dám nói với em”, anh cứ ngập ngừng nói từng câu.

Tim tôi bất ngờ đập thình thịch, tôi có dự cảm anh sẽ bày tỏ với mình. Không biết phải phản ứng thế nào, tôi chuẩn bị tâm lý và đáp nhẹ lại.

“Anh có điều gì cứ nói đi ạ”.

“Quỳnh, anh nghĩ, mình thích em mất rồi. Em có thích một người trai Bắc như anh không?”.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tai tôi bỗng ù lên, đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa, câu nói của anh vừa khiến tôi hạnh phúc vừa khiến tôi đau lòng. Tôi hiểu được ý từ trong câu nói của anh, có lẽ anh sợ khoảng cách địa lí xa xôi sẽ khiến tôi từ chối.

“Anh Sơn này, anh có biết không, có lẽ em cũng thích anh rồi đấy”. Sau một hồi xúc động, tôi nhẹ nhàng trả lời anh.

Một loạt hành động tiếp theo của anh làm tôi nhớ mãi không quên đến sau này, anh vui mừng như một đứa trẻ vừa nhận được quà, anh ôm chầm lấy tôi rồi luôn miệng “Cảm ơn em, cảm ơn em”. Có lẽ tôi hiểu cảm giác của anh, một người con phải xa gia đình, xa quê vì dân mà phục vụ, ở nơi đất khách quê người này, tìm được một người yêu thương thì hạnh phúc nào bằng.

Sau khi nhận được cái gật đầu từ tôi, anh càng quan tâm tôi hơn, anh sẽ tranh thủ toàn bộ thời gian rảnh đến thăm tôi hoặc giúp đỡ tôi trong lúc làm việc, vào mỗi buổi tối trước khi lên giường, tôi sẽ nhắn tin cho, nếu hôm nào anh không trực đêm thì chúng tôi sẽ nấu cháo điện thoại, còn hôm nào anh trực thì anh sẽ nhắn tin chúc tôi ngủ ngon. Mọi người đều vui mừng cho tôi, các chị cứ trêu tôi nhờ chống đi chống dịch mà thoát F.A, chắc các chị cũng cố gắng để kiếm một anh như thế.

Cứ tưởng mọi thứ cứ êm đẹp như thế thì đến một ngày, tôi nhận được tin mình bị phơi nhiễm Covid, phải tự cách ly 14 ngày để theo dõi. Lúc đầu nhận tin tôi cũng có sốc một chút, nhưng sau đó tôi lấy lại tinh thần rồi đi cách ly theo quy định. Vì không muốn gia đình lo lắng nên tôi không báo về nhà, tôi cũng chưa báo cho anh.

Sau khi sắp xếp xong chỗ nghỉ, tôi mở điện thoại lên thì nhìn thấy hơn 50 cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn từ anh, tôi thoáng giật mình. Tôi lật đật gọi lại cho anh.

“Alo, em sao rồi? Sao không nghe điện thoại”, tiếng anh vang lên trong điện thoại ngay khi vừa dứt câu lệnh của Bộ Y tế.

“Xin lỗi anh, em để điện thoại chế độ rung nên không biết anh gọi, em vẫn khỏe, không sao cả”.

“Ơn trời phù hộ, chiều nay anh có chạy đến khu tập thể tìm em nhưng mọi người bảo em bị phơi nhiễm nên đi cách ly rồi, lúc đó anh như chết lặng, gọi cho em nhưng em không nghe máy, em có biết anh sợ như thế nào không?”

“Em xin lỗi”, mũi tôi cay cay, cảm giác muốn khóc.

Tôi cảm thấy tự trách, vì tôi không thông báo đã khiến anh một phen lo sợ. Thấy anh lo lắng như vậy, tôi thực sự sợ nếu có chuyện gì không may xảy ra cho tôi thì gia đình tôi và anh sẽ như thế nào, tôi không dám nghĩ tới.

“Em ở khu cách ly nào, ngày mai anh sẽ gửi đồ vào cho em”.

“Em ở khu vực Thủ Đức, ở đây cũng đầy đủ đồ rồi anh, lúc em đi các chị có đưa cho em thuốc và đồ ăn vặt, anh ở xa thế, đừng chạy qua đây”

“Mai anh sẽ gửi thêm cho em sữa và đồ ăn dưỡng chất, em còn thiếu vật dụng gì thì báo anh mua gửi vào luôn nhé. Em cần phải khỏe mạnh để về với anh, có biết không?”.

Tuy tôi không muốn làm ai lo lắng, nhưng cảm giác có người quan tâm và chờ đợi lại khiến tôi hạnh phúc, tôi hứa với lòng nhất định sẽ mau khỏe lại để về với anh.

Hôm sau tôi được lấy mẫu lần một, kết quả ban đầu âm tính, tôi nhắn tin báo cho anh, anh rất mừng. Nhưng đến lần lấy mẫu thứ 3 thì bác sĩ thông báo tôi bị dương tính, không triệu chứng. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi nhận kết quả tay chân tôi rụng rời, tôi ngồi sụp xuống mà khóc. Hôm ấy tôi không gọi cho anh, tôi sợ anh biết sẽ đau lòng, tôi chỉ nhắn một tin là em vẫn khỏe rồi không nói gì với anh nữa.

Tôi tuân theo phác đồ điều trị của bác sĩ suốt một tuần sau đó, anh hằng ngày vẫn gọi điện cho tôi nhưng tôi chỉ nói mấy câu rồi tìm cớ ngủ sớm để tắt điện thoại. Tôi không biết anh nghi ngờ từ lúc nào, nhưng một hôm anh hỏi tôi “Có phải em bị nhiễm bệnh rồi không, đừng có giấu anh, gần đây anh cảm thấy em có ho và giọng nói cũng yếu đi, nếu thực sự như thế đừng giấu anh, anh sẽ buồn lắm đấy”.

Lúc này tôi bất chợt khóc thành tiếng, “Em xin lỗi anh, em không muốn anh lo lắng nên mới giấu anh”, tôi nấc từng tiếng qua điện thoại.

Anh im lặng một hồi lâu rồi mới đáp lại “Anh xin lỗi vì không thể làm gì cho em lúc này”, rồi tôi nghe tiếng anh thở dài.

Những ngày sau đó, anh bắt tôi phải gọi video call cho anh mỗi ngày, dù không thể nói chuyện thì anh vẫn bắt tôi mở điện thoại để anh trông thấy tôi. Nhờ điều trị tích cực, sau hai tuần tôi được công bố khỏi bệnh. Sau khi nhận tin, anh đã chạy thẳng tới khu cách ly đón tôi về, vì phải tự cách ly thêm 14 ngày nên tôi phải trở về nhà, ba mẹ tôi khi nghe chuyện cũng mắng tôi mấy câu nhưng ông bà mừng rỡ hơn vì tôi đã khỏe mạnh trở về. Anh vì sợ tôi bị gia đình mắng nên khi tôi về nhà, anh không đi ngay mà đến trò chuyện cùng bố mẹ tôi để họ thông cảm cho tôi, đồng thời anh cũng xin phép bố mẹ tôi cho anh được qua lại với tôi. Hôm đó, tôi vừa vui vừa bất ngờ vô cùng, cuối cùng tình yêu đến với tôi một cách không ngờ như thế.

Anh nói với tôi rằng, sau khi hết dịch, anh sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình anh và nếu như tôi đồng ý, anh sẽ nói bố mẹ anh vào nam để hỏi cưới tôi. Nhưng đó là câu chuyện của tương lai, còn bây giờ, tôi chỉ biết rằng, tôi đã tìm được người đàn ông dành cho đời mình một cách vô tình như thế. Người ta bảo trời mưa bão thì buồn, nhưng với tôi ngày mưa bão sẽ là một kỉ niệm đẹp, bởi vì trong ngày đó, tôi đã gặp được anh.

© JangJang - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Người yêu tôi qua đời một mình trên giường bệnh | Radio Tâm Sự

 

JangJang

Nếu bạn biết cách chấp nhận, cuộc sống khó khăn đến mấy cũng sẽ là niềm vui!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top