Vết thương rồi sẽ lành
2021-08-20 01:25
Tác giả: Hoài An
blogradio.vn - Chúng ta thấy bản thân thật nhỏ bé, có lẽ với người khác, chúng ta chỉ là một hòn đá nhỏ nhoi trong phong cảnh rộng lớn bao la của cuộc đời họ, chúng ta sợ mình hoá ra cũng chẳng là gì cả. Vì thế ta thà lựa chọn cô độc, chỉ cần khép chặt lòng mình, không cho đi thì sẽ không nhận lại, không hy vọng thì sẽ không tổn thương.
***
Cứ tổn thương đi bởi vết thương rồi cũng sẽ lại lành?
Thương tổn, mất mát, dằn vặt, giày vò... đủ mọi loại đau đớn về mặt tinh thần. Đau đớn về thể xác hành hạ con người trong phút chốc, trong một thời gian nhất định rồi sẽ nhanh chóng qua đi nhưng nỗi đau về mặt tinh thần sẽ kéo dài mãi, nó vẫn luôn ở đấy còn chúng ta - những tâm hồn đầy mảnh chắp vá chỉ đang gồng mình trốn chạy, lẩn tránh chúng.
Cuộc đời có biết bao lạc thú, mỗi phút, mỗi giây trôi qua đều là những điều mới mẻ khác, có một lúc nào đó ta ngỡ đã thoát khỏi đau thương, ta vui sướng, hân hoan và ngỡ rằng mọi vết thương đã đóng vảy, rằng ta đã đủ mạnh mẽ để dập tắt bóng đen trong lòng. Những niềm vui tạm thời trong cuộc sống trong một chốc một lát nào đó, cho ta thấy hình như mình đã sống lại nhưng chúng ta khi đó lại không hề biết rằng đó chỉ là một sự an ủi nhỏ nhoi, nó chỉ có thể đánh lạc hướng chứ không mang đến cho ta sự lãng quên... Rồi một khoảnh khắc khi ta đột nhiên nhận ra, như một bản nhạc đang vui tươi bị nhấn một nốt trầm... mọi thanh âm rơi vào tĩnh lặng... ta biết rằng ta vẫn còn đau đớn, rằng vết thương ấy chỉ đóng vảy chứ mãi chẳng lành, chỉ một tác động nhỏ bé cũng có thể khiến nó ứa máu. Chúng ta vẫn còn đau đớn, vẫn mãi đau đớn, chúng ta không thể thoát ra, chúng ta chỉ có thể trốn đi, cố gắng tự động viên chính mình, bám vào những tia hy vọng nhỏ nhoi "làm ơn đưa tôi ra khỏi đây với". Ánh sáng ngay trước mắt thôi nhưng đưa tay ra lại chẳng thể chạm vào. Còn gì bất lực và đau đớn hơn.
Chúng ta càng giãy giụa lại càng bị năng lượng tiêu cực bủa vây. Vì sao ư? vì chúng ta vốn biết mình không thể thoát ra được, đó chỉ là sự phản kháng yếu ớt của tâm hồn và như thế ta lại càng chìm sâu hơn vào đau khổ. Người khác nói: "bạn phải cố lên, hãy suy nghĩ tích cực lên, ngoài kia còn bao điều thú vị..." - chỉ là những điều thú vị ấy không giành cho tôi, bạn không thể hiểu được, bạn không phải là tôi. "Người khác có thể vượt qua, tại sao bạn không thể vượt qua? Bạn phải mạnh mẽ lên" - không phải tôi chưa từng cố gắng, là tôi cố không được, tôi thử rồi, tôi không còn sức lực nữa, giống như con cá bị mắc cạn, bạn nói nó bơi đi, nó chỉ có thể tiếp tục nằm thoi thóp. Tôi yếu đuối ư, bây giờ với tôi sống thôi cũng là một kiểu mạnh mẽ. Xin lỗi, bạn không phải là tôi, xin đừng buông lời phán xét bởi bạn không hiểu, tôi cũng không muốn bạn hiểu nhưng đừng xát muối vào vết thương. Đối với những con người ôm trong mình một trái tim đầy vụn vỡ, đừng dạy họ làm sao để vá lại bởi bất cứ thứ gì sau mọi nỗ lực chắp nối đều không như ban đầu nữa, có những thứ là không thể. Yên lặng ở bên, âm thầm quan tâm mới là một liều thuốc tốt.
Nhưng sẽ ra sao, sẽ ra sao khi chúng ta chỉ có một mình, sẽ ra sao khi không ai biết đằng sau vẻ ngoài tựa như rất bình thản kia, bên trong là từng đợt sóng dữ đang gào thét. Tôi đau đớn, tôi đang bị tổn thương nhưng tôi không thể nói ra, không dám nói ra bởi vì tôi sợ, sợ người khác nói tôi yếu đuối, sợ bị phủ nhận mọi nỗi đau, sợ người khác coi nhẹ chúng, lại sợ người ta không hiểu, không muốn hiểu, sợ rằng sự quan tâm của chỉ như một kiểu hóng hớt chuyện qua đường, lại càng sợ hơn những lời quan tâm giả tạo. Vì vậy, có lẽ rất nhiều trong chúng ta lựa chọn mỉm cười và nói rằng: "Tớ không sao, tớ ổn", dù nó khó khăn và đau đớn để thốt lên, dù nói ra rồi ngực mình như bị bóp nghẹt lại, khó chịu trào dâng muốn gào thét rằng: "Tôi đang bị tổn thương, tôi không ổn chút nào, tôi đang đau đớn nhưng không ai cảm nhận được đau đớn của tôi". Chúng ta cũng muốn được quan tâm, chúng ta khao khát được quan tâm, mong mỏi có một người hiểu mình, một người mà khi buồn mình có thể oà khóc chứ không phải gượng cười. Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn là không dám, chúng ta sợ hãi mở lòng, sợ rằng trái tim đang chằng chịt vết thương kia lại thêm vỡ vụn. Lỡ như... lỡ như người ta không thể hiểu mình, không thể đón nhận mình, mình đem hết tâm tư ra chia sẻ... lại càng nhận về nhiều tổn thương hơn thì sao? Thôi bỏ đi, cứ như thế vậy.
Nhiều lúc vào một vài khoảnh khắc, chúng ta không kìm nén được cảm xúc mà nói nhiều hơn một chút, tâm sự nhiều hơn một chút, đến khi nhận ra, ta mới giật mình, mới lo âu, ta dằn vặt tự trách bản thân vì ta lo lắng bản thân bị nhìn thấu, bị đánh giá, bị phán xét, sợ bị người khác nhìn ra khuyết điểm của mình... chúng ta - những con người càng mong muốn được trải lòng lại càng muốn thu mình lại, càng khao khát yêu thương lại càng lo sợ sự quan tâm của người khác chỉ là ảo tưởng của riêng mình. Chúng ta thấy bản thân thật nhỏ bé, có lẽ với người khác, chúng ta chỉ là một hòn đá nhỏ nhoi trong phong cảnh rộng lớn bao la của cuộc đời họ, chúng ta sợ mình hoá ra cũng chẳng là gì cả. Vì thế ta thà lựa chọn cô độc, chỉ cần khép chặt lòng mình, không cho đi thì sẽ không nhận lại, không hy vọng thì sẽ không tổn thương. Có lẽ chúng ta hiểu rằng không có bạn bè là không ổn nhưng thâm tâm chúng ta ép buộc mình phải quen với cái không ổn ấy, chúng ta tự giày vò bản thân, tự làm tổn thương bản thân nhưng chúng ta không có cách nào khác vì chúng ta luôn nghĩ... mình không xứng đáng được hạnh phúc, không xứng đáng được yêu thương.
Cứ như vậy, chúng ta tự tạo ra bóng tối, tự quây mình lại, khiến mình tách biệt với mọi người. Chúng ta biết bóng tối trong lòng là do bản thân tạo nên nhưng chúng ta không thể thoát khỏi, bởi chúng ta không biết bật lên tia sáng... Chúng ta không thể nhưng chúng ta cũng không dám hy vọng có ai đó sẽ giúp mình bởi càng hy vọng nhiều bao nhiêu là sẽ thất vọng nhiều bấy nhiêu, ta sợ, bóng tối sẽ càng dày đặc thêm mà thôi...
Làm thế nào để thoát ra? Chúng ta không biết... chúng ta cứ đợi thôi, đợi vết thương sẽ lành, sẽ lành ư? Không biết... hoặc cứ mãi như vậy thôi. Cố gắng lãng quên, tự đánh lạc hướng bản thân, lúc vết thương lại nứt ra, đau đớn một lúc, rồi thôi, lại tiếp túc gồng mình sống tiếp. Thế giới này vốn dĩ không vì ta yếu đuối mà dịu dàng thêm một chút, nó tàn khốc, nhưng ta vẫn phải tiếp tục sống, chúng ta có hàng ngàn hàng vạn lí do để từ bỏ nhưng chỉ một lí do để sống thôi thì ta vẫn phải tiếp tục, dù mệt mỏi, dù đau đớn.
Người khác cảm thấy ta rất yếu đuối, dễ bị suy sụp, chỉ có bản thân chúng ta biết rằng mình vẫn đang cố gắng, dù chỉ là hít thở thôi, mình vẫn đang cố gắng... Vì vậy không có ai có tư cách nói với chúng ta rằng: "cố gắng nữa lên!", mọi câu "cố gắng nữa lên" ấy đều giống như một bao cát chất nặng lên lưng con lừa vẫn đang gắng gượng vậy...
Bạn đã cố gắng rồi, tôi biết, tôi lại càng thấu hiểu bởi chúng ta nhìn thế giới cùng một loại ánh nhìn, chúng ta có cùng cảm xúc...
Thực ra bạn rất cô đơn, trên thế giới này cũng có rất nhiều người cô đơn giống bạn, chúng ta chẳng thể vực dậy lẫn nhau vì chúng ta thậm chí còn chẳng vực dậy nổi chính mình... Nhưng bạn không phải là duy nhất, không phải nạn nhân duy nhất của nỗi đau đớn về tinh thần... bạn không kì lạ hay lạc điệu. Một bản nhạc có muôn vàn nốt nhạc trầm bổng khác nhau, đừng tự phủ nhận chính mình...
Đừng tự gượng cười nữa, đau đớn hãy cứ khóc, tôi chẳng thể lau nước mắt giúp bạn nhưng tôi có thể khóc cùng bạn...
© Hoài An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.