Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tại sao cứ phải chờ gom đủ tổn thương rồi mới buông?

2020-10-26 01:35

Tác giả: Agnes


blogradio.vn - Phải chăng chưa đủ tổn thương, chưa đủ thất vọng nên chúng vẫn còn cố chấp với những điều từng đẹp đẽ ấy. Và tại sao cứ đợi gom đủ tổn thương mới chấp nhận buông.

***

Những ngày đầu êm ả, có ai trong vu vơ nghĩ về một ngày kết thúc? Có lẽ không đâu. Ai chẳng mong, chẳng đặt hy vọng vào một vùng trời bình yên ấy. Đôi bàn tay nắm chặt, cái tựa đầu hờ hững, cái lạnh đêm đông cũng không làm giá băng hai con tim đang nồng cháy. 

Yêu giống như cách ta thưởng thức một tách cà phê vậy. Cà phê đắng, chúng ta có quyền lựa chọn thêm đường hay sữa. Cà phê nóng, một hai viên đá sẽ dễ uống hơn. Lúc nào chúng ta cũng sẽ lựa chọn một phương án khác thay vì đổ tách cà phê đó đi và đổi một cái khác hợp với vị giác của mình hơn. Nhưng có ai may mắn trong lần thử sức đầu tiên sẽ pha ra được vị khiến mình hài lòng?

Ít quá, cà phê vẫn đắng, nhiều thêm chút nữa vị ngọt, vị béo sẽ ngấy lên. Mùi vị cà phê ban đầu cũng sẽ thay đổi, có khi lại đánh mất bản chất vốn có của nó. Việc thêm đá cũng thế, đá tan, cà phê loãng. Càng nhiều đá, tách cà phê sẽ tràn. Đến khi đó, chấp nhận uống, chúng ta vừa cố thay đổi hay lựa chọn đổ đi? 

Nhưng thật ra chúng ta quên đi một điều, có thể ta sẽ hợp với vị đắng nguyên thủy của cà phê hơn hoặc là có thể chờ thêm giây lát, cà phê nóng sẽ mãi nóng sao.

Khi yêu cũng vậy, có ai mà mong cố gắng tất cả để đổi lấy sự chia ly ở đoạn đường phía trước. Vốn dĩ từ hai con người xa lạ, từ những lần đầu thờ ơ, e ngại, sau trở thành một phần trong cuộc sống của nhau, vậy không phải nên cố hết sức, hết lòng mà yêu nhau sao. Nhưng chúng ta không phải họ, họ không phải chúng ta. 

noi-nho-2

Chúng ta không buộc họ thay đổi. Họ không ép chúng ta biến thành hình mẫu hoàn hảo. Nhưng như vậy, điều gì đảm bảo cho tình yêu này? Cuộc đời chấp nhận sự đứng im? Ta một giây trước và một giây sau đã là hai con người hoàn toàn khác. Nên người ta gặp ở những giây phút đầu và người cùng ta đi qua năm tháng, đâu còn là một người khi cái chúng ta cần là sự thấu hiểu theo thời gian. 

Vì đôi khi mơ màng vài giây, chúng ta đã vô tình không nhận ra được người bên cạnh là ai rồi. Lỡ chậm một nhịp, đã khiến khoảng cách dần xa. Chúng ta dùng trăm cách nối gần lại. Càng cố càng hỏng, như việc cố kéo mạnh một sợi dây, càng dùng sức, tay càng đau. 

Một người yêu chúng ta, sẽ không để họ trở nên khó hiểu trong mắt chúng ta. Và nếu chúng ta yêu họ, cũng sẽ chẳng để họ có cơ hội trở nên xa lạ. 

Nhưng yêu mà, theo thời gian, vạn vật đổi dời, tình yêu theo đó cũng chẳng còn ngây dại như xưa. Không còn đơn thuần “Anh yêu em”, “Em thương anh”, chúng ta chẳng cần gì cả, chỉ cần bên nhau. Hàng tá vấn đề sẽ xảy ra và đôi lứa yêu đương liệu còn đủ sức, đủ lòng với nhau. 

Nếu chúng ta may mắn có được người đồng hành cùng cố gắng, vậy ngại chi những chông chênh đó. Nhưng nếu chỉ là một mình kéo lại sợi dây đang dần đứt thì rồi một ngày đôi bàn tay cũng sẽ rướm máu thôi. Vậy đó nhưng có mấy ai chấp nhận buông ra. 

Chúng luyến tiếc năm tháng đi qua, tiếc cho những điều đang dần hóa cũ. Dặn lòng mình “Cố chút nữa thôi”. Rồi bao lần chút nữa chúng ta cũng không thể đếm. Cuối cùng, lời xin lỗi, nghe đã dần quen. 

co-gai-10

Phải chăng chưa đủ tổn thương, chưa đủ thất vọng nên chúng vẫn còn cố chấp với những điều từng đẹp đẽ ấy. Và tại sao cứ đợi gom đủ tổn thương mới chấp nhận buông.

Ngay từ đầu chúng ta có thể lựa chọn không uống nó nhưng cố chấp thay đổi, để rồi mùi vị cũng chẳng thể cho chúng ta một tách cà phê như ý được. Cuối cùng vẫn là không thể uống. 

Yêu cũng vậy, có lẽ người đó vốn dĩ không hợp với chúng ta, và có thể chúng ta đã chọn sai cách để yêu.

©  Agnes - blogradio.vn

Xem thêm: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?

Agnes

Hãy an yên theo cách riêng của mình. Cũng bởi chúng ta không ai may mắn sống lại lần thứ hai

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn

Thích ứng với cô đơn

Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi

Mùa đót chổi

Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Gió qua miền kí ức

Gió qua miền kí ức

Tuổi 18 đôi mươi Cùng những ngày vội vã Hôm nay mưa tầm tã Sao em buồn thế em?

Nơi trái tim khao khát về

Nơi trái tim khao khát về

Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá

Mùa cao su thay lá

Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết

Nhặt lá mai ngày tết

Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

back to top